Hình Thịnh Minh gọi Vũ Kiên vào phòng riêng để nói chuyện.
Đám cưới của cậu cứ để anh lo.
Lão đại không cần lo nghĩ, chuyện cưới xin của em, em tự sắp xếp được.
Coi như quà anh tặng cậu.
Anh cho Chiêu Lam rồi mà.
Cậu cũng là em của anh, Chiêu Lam cũng là em của anh. Anh coi cậu như em trai, còn con bé là em gái.
Vũ Kiên biết đàn anh rất trọng tình nghĩa và không tiếc mình thứ gì. Anh không thể không nhận, chỉ đành cười gật đầu.
Em cảm ơn anh.
Ừm! Hãy chăm sóc con bé thật tốt, nó là đứa bản chất tốt, chỉ là thể hiện ra ngoài chưa được mềm mỏng. Con bé không còn mẹ, có bố thì cũng không hòa thuận gì. Coi như anh thay bố mẹ Chiêu Lam gửi gắm con bé về nhà họ Vũ. Anh biết bác gái rất tốt, nhưng ai cũng có lần đầu. Nó lấy chồng, làm dâu, rồi làm mẹ trẻ con không tránh khỏi bỡ ngỡ và sai sót, có gì chưa được ổn thỏa thì cậu cũng hãy nhẹ nhàng với em gái anh. Đừng để nó cô đơn và buồn tủi. Dĩ nhiên anh cũng không để người khác làm tổn thương em mình. Nhưng anh chỉ là anh họ, cậu mới là người ở bên Chiêu Lam nhiều nhất, cùng con bé già đi.
Vũ Kiên cười tủm rồi lại gật đầu. Phải nói sao nhỉ, Hình Thịnh Minh lạnh lùng nhưng cuộc đời lại nặng lòng với phụ nữ. Trước là mẹ, là cô. Sau là vợ, là em họ, lo lắng cho cả Catie Fox nữa, phải nói là hết lòng báo đáp ơn huệ của những người dang tay giúp đỡ khi khó khăn họa nạn.Cũng lúc đó, Hoàng Danh Dương ở chỗ Hoàng Chiêu Lam. Rõ là chị gái lấy
chồng, mà người làm em lại sốt sắng cả lên.
Nhà chồng chị thế nào?
Thế nào là thế nào?
Thì họ có tốt không, có bắt bẻ gì chị không?
Ai bắt bẻ được chị chứ, đến bố mà chị còn chẳng sợ.
Hoàng Chiêu Lam thấy vẻ mặt nghiêm túc của em trai thì bật cười.
Danh Dương thở dài rồi ném vào lòng cô một chiếc chìa khóa xe. Chiêu Lam nhăn nhó nhìn rồi sáng mắt lên, bởi khóa có logo thương hiệu cô yêu thích.
Gì đấy?
Thì xe đó.
Chưa hiểu lắm. Ai chả biết là khóa xe.
Quà cho chị, mẫu xe chị thích bao lâu mà chần chừ chưa mua. Coi như em mừng vì tống được bà chị già lắm mồm đanh đá sang nhà người khác. Tốn kém chút đổi lại lấy bình yên.
Cô sờ sờ chiếc khóa xe, lại bĩu môi trêu đùa.
Hoàng Danh Dương chê chị gái nhưng miệng cười thanh thản. Kể ra Chiêu Lam lấy Vũ Kiên cũng tốt, chả đâu xa lạ, người nhà rồi cũng vẫn là người nhà, thân càng thêm thân.
Ngày cưới Hoàng Chiêu Lam, lão Hoàng vì Hình Thịnh Minh mà miễn cưỡng có mặt ở hôn lễ, nhưng không tiễn con gái. Bù lại, anh cả thay mặt người bố đưa em họ về nhà chồng.
Cô vô cùng cảm động trước sự tận tụy của vợ chồng Hình Thịnh Minh, dù chị dâu bụng bầu vẫn đôn đáo lễ lạt theo đúng thủ tục, không để cô thiếu thốn thứ gì.
Mộng Ny cầm tay cô thủ thỉ, hốc mắt Hoàng Chiêu Lam toàn là nước, chỉ xíu xiu là có thể trực trào.
Vâng, em hiểu.
Ừm, khi đi đừng quay đầu lại, kiêng kị đó nha. Còn đây là tiền lẻ, qua cầu nhớ thả xuống. Chỗ này là tiền mới đủ mệnh giá, em cất đi đừng tiêu xài, người ta nói đó là vốn vận may nhà ngoại cho con gái lấy chồng. Thực ra còn nhiều mẹo nữa, nhưng chị tin Vũ Kiên sẽ nhường nhịn yêu thương em, nên chị nói nhiêu đây thôi.Cô được chị dâu chỉ bảo đủ điều, vừa nghe vừa gật đầu lia lịa. Quý Mộng Ny chưa từng làm đám cưới, cũng không còn bố mẹ, nhưng lại biết rất nhiều dành dặn cho Hoàng Chiêu Lam. Nghẹn ngào mãi cô mới đủ dũng khí nhìn vào mắt chị dâu nói một câu.
Chị dâu, em cảm ơn chị.
Trên đường đi, lòng cô bồi hồi khó tả. Đến đoạn ngang qua nơi chôn cất mẹ cô, cô bỗng nắm chặt tay Vũ Kiên.
Tới đoạn đường kia hãy cho em xuống xe.
Em mệt ở đâu à?
Anh lo cô mang thai mệt nhọc. Cô lắc đầu, mãi mới lí nhí.
Dù đang đi đường không tiện dừng xe, nhất là đám hỷ lại càng kiêng dừng ở nơi có lăng mộ, nhưng Vũ Kiên hiểu Chiêu Lam đối với người mẹ đã khuất dồn nén nhiều tâm tư. Thế rồi anh cũng đồng ý.
Hình Thịnh Minh cũng hiểu, cũng xuống xe đi tới cạnh Hoàng Chiêu Lam.
Cô không đi vào mộ mẹ, mà chỉ đứng cạnh cửa xe, hướng mặt về phía xa và hét lớn.
Mẹ ơi, con đã có nhà, có xe. Hôm nay con kết hôn rồi. Từ nay về sau sẽ có người chăm sóc con.
Đã rất lâu rồi cô không gọi "Mẹ", cảm giác những năm qua thật khó khăn. Giờ cô đứng đó rưng rưng thông báo điều quan trọng khiến ai cũng xúc động.Mẹ chồng cô ở bên ôm vai cô, vừa vỗ nhẹ vừa ân cần.
Và bà ấy cũng hướng ra xa mà nói.