Nếu Diệp Nhược Cẩn gặp chuyện gì bất trắc thì bà Kim chẳng còn lý do gì để truy cứu, và hung thủ thực sự cũng có thể hoàn toàn yên tâm.
Nói không chừng hung thủ sẽ chó cùng rứt giậu mà gây bất lợi cho Diệp Nhược Cẩn.
Long Mộ Thần an ủi:
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm, thì ra Long Mộ Thần đã nghĩ đến chuyện này từ lâu. Lời hứa của anh chính là sự đảm bảo rất lớn đối với an toàn của Diệp Nhược Cẩn rồi.
Cô nhẹ giọng nhắc.
Long Mộ Thần xác nhận lần nữa.
Long Mộ Thần đến vừa đúng bảy giờ tối.
Nghe chuông cửa vang lên, Diệp Tiểu Tịch cất giọng mừng rỡ:
Thấy cô chạy ra cửa nhanh như gió, Diệp Hải Phong và Hà Nhu đang chuẩn bị bữa tối không khỏi đắng lòng. Song tình hình bây giờ khá nhạy cảm, bọn họ không nói được gì.
Diệp Tiểu Tịch mở cửa liền thấy Long Mộ Thần đang đứng bên ngoài, trong tay còn cầm theo quà biếu.
Cô nhận quà trong tay anh rồi hỏi:
Anh tặng cái gì thế?
Trà đấy.
Long Mộ Thần hạ giọng trả lời.
Diệp Hải Phong và Hà Nhu rất thích uống trà và cũng rất hứng thú với lá trà, món quà của Long Mộ Thần thật sự rất hợp với ý hai người.
Diệp Tiểu Tịch nhìn lá trà trong tay mình rồi quay đầu hô lên với Diệp Hải Phong và Hà Nhu:
Diệp Hải Phong và Hà Nhu đi tới rồi đưa mắt u oán nhìn Long Mộ Thần đang nắm tay Diệp Tiểu Tịch cực kỳ thân mật, còn Diệp Tiểu Tịch lại ngoan ngoãn để cho anh nắm tay mình.
Diệp Tiểu Tịch mang quà đến trước mặt họ như thể đang hiến vật quý.
Hà Nhu cất giọng khách sáo, vốn dĩ bà định từ chối nhưng khi ánh mắt vừa dán vào lá trá thì không khỏi giật mình:
Sắc mặt Diệp Hải Phong cũng biến đổi theo, ông tiếp nhận lá trà với dáng vẻ cực kỳ cẩn thận, sau đó ông tỏ vẻ dè dặt đánh giá:
Mùi thơm này… còn thơm hơn cả Đại Hồng Bào bình thường nhiều.
Vâng.
Long Mộ Thần đáp lời:
Tay Diệp Hải Phong run lên, suýt nữa thì đã làm rơi gói trà. Hà Nhu đứng cạnh lanh tay lẹ mắt đỡ ông, song cả hai người đều rung động không nói nên lời.
Diệp Hải Phong lấy lại tinh thần, ông hít một hơi thật sâu rồi trả lại lá trà dù rất luyến tiếc:
Không được, thứ này quý hóa quá, hai bác không nhận được.
Bố mẹ ơi, Long Mộ Thần có lòng tặng hai người mà, hai người nhận đi ạ.
Diệp Tiểu Tịch khuyên.
Hà Nhu hạ giọng nói:
Bọn họ không nghi ngờ lá trà này là giả, nếu Long Mộ Thần đã nói đây là cây Đại Hồng Bào mẹ thì đó quả thật là vậy. Với thân phận của anh, anh cần gì phải gạt người.
Diệp Tiểu Tịch nhìn Long Mộ Thần với vẻ bất ngờ, cô không nghĩ rằng anh tặng món quà quý đến mức này. Tuy rằng bố mẹ cô trả lại nhưng thần sắc của hai người lại cực kỳ luyến tiếc.
Quả thật, nếu như bọn họ không nhìn thấy trà quý thì thôi đi, đằng này lại có cơ hội sở hữu trong tầm tay, đương nhiên là hai người phải xoắn xuýt rồi.
Diệp Tiểu Tịch cười làm lành:
Thân phận của Long Mộ Thần như thế, bố mẹ có bắt anh ấy cầm gói trà hai ba chục tệ đến, anh ấy cũng không làm được đâu!
Tiểu Tịch nói đúng ạ.
Long Mộ Thần cười tiếp lời.
Hai người hơi dao động. Thật ra dù Long Mộ Thần tặng gì thì họ cũng không muốn nhận. Nhưng Long Mộ Thần lại tặng lá trà, đánh thẳng vào tâm lý của họ nên họ không muốn từ chối lắm…
Diệp Tiểu Tịch đề nghị:
Cứ coi như Long Mộ Thần tặng con đi, con nhận rồi con biếu cho hai người dùng.
Con bé này…
Hà Nhu cực kỳ buồn rầu, con bé Diệp Tiểu Tịch này bênh người ngoài, về phe Long Mộ Thần luôn rồi.
Tuy rằng bọn họ rất muốn nhưng nếu nhận rồi thì chẳng phải ăn của chùa phải quét lá đa hay sao?
Long Mộ Thần như thể hiểu rõ ý nghĩa của hai người nên nói rõ ràng:
Hà Nhu còn hơi do dự nhưng Diệp Hải Phong lại trầm giọng nói:
Nếu còn từ chối nữa thì đúng là bất lịch sự rồi.
Hải Phong.
Hà Nhu nhìn ông đầy kinh ngạc, bà không khỏi thấp giọng nhắc:
Chúng ta không thể nhận…
Anh hiểu ý em.
Diệp Hải Phong nói:
Em sợ chúng ta nhận rồi thì chẳng khác nào chấp nhận cậu ta. Nhưng em nghĩ xem, Tiểu Tịch giao trái tim mình cho Long Mộ Thần rồi, dù chúng ta không đồng ý thì phải thế nào?
…
Hà Nhu đành buông xuôi cho qua.
Cuối cùng thì hai người cũng nhận gói trà kia.
Mọi người nói vài câu khách sáo rồi ngồi vào bàn ăn, Diệp Tiểu Tịch ngồi cạnh Long Mộ Thần rất tự nhiên.
Hà Nhu chỉ một chỗ kế bên bà.
Diệp Tiểu Tịch xua tay.
Hà Nhu tức tới mức muốn đuổi người, con bé này không biết rụt rè chút nào hả!
Diệp Tiểu Tịch nói bằng giọng tự hào.
Cơn tức của Hà Nhu vơi bớt, Diệp Hải Phong lại nhìn hai người bằng ánh mắt âm u:
Tiếc rằng Tiểu Tịch lại dốt đặc cán mai chuyện bếp núc, tôi và tiểu Nhu cứ lo không biết sau này nhà chồng có chịu nổi con bé không nữa.
Không đâu ạ, nhà Long Mộ Thần có đầu bếp riêng.
Diệp Tiểu Tịch tiếp lời:
Diệp Tiểu Tịch cười nhẹ nhìn Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần gật đầu:
Diệp Hải Phong cảm thấy khó thở quá, con gái là con người ta mà, Diệp Tiểu Tịch cứ phá bĩnh họ suốt thôi!
Họ chưa nói nhà chồng sau này của cô là nhà họ Long mà Diệp Tiểu Tịch đã tự ôm vào mình rồi!
Diệp Hải Phong sầm mặt vặn hỏi.
Long Mộ Thần mỉm cười tự tin:
Cháu có tìm hiểu chút ít về bếp núc nên không bỏ đói Tiểu Tịch đâu.
…
Hai người cạn lời. Vốn dĩ bọn họ muốn Long Mộ Thần thấy khuyết điểm của Diệp Tiểu Tịch kia, ai ngờ anh lại… vẫn cưng nhiều Diệp Tiểu Tịch đến vậy. Long Mộ Thần còn khó đối phó hơn trong tưởng tượng của họ, thậm chí lại có một chuyện quan trọng hơn đã phát sinh nữa chứ.
Hà Nhu ho khan tỏ vẻ lúng túng, giọng bà hỏi Long Mộ Thần nhuốm nỗi lo lắng: