Trời sáng , tôi mở mắt ra , hình như hôm qua tôi đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Vỹ Nại , tôi định ngồi dậy thì một bàn tay vòng qua người tôi , tôi nghiêng đầu qua nhìn , ai đó đang ôm tôi mà không phải Vỹ Nại .
Tôi hốt hoảng la lên :
Vỹ Nại chạy vàng nói :
Tôi cứng đơ không ngồi dậy được , rồi người ôm tôi bị Vỹ Nại kéo ra đấm một cái ngang mặt . Vỹ Nại ôm lấy tôi rồi nói :
Tôi đáp :
Vỹ Nại buôn tôi ra đi đến túm lấy áo của người ôm tôi lay lay rồi nói lớn :
Người đó từ từ mở mắt ra rồi nói :
Nói xong anh ta xoa nhẹ má ngáp một cái .
Tôi và Vỹ Nại sững sờ , tôi nhìn anh ta rồi nói :
Anh ta đi đến chỗ tôi rồi nói :
Vừa nói anh ta vừa ôm chầm lấy tôi , tự nhiên chúng tôi bị tách ra , tôi nhìn Vỹ Nại , mặt mày chàng hầm hầm cứ như sắp bốc hỏa , chàng nhấp môi nói :
Tôi nhìn qua Vỹ Lạc , Vỹ Lạc gãi đầu nói :
Tôi nói :
Tôi kéo Vỹ Nại đi ra ngoài rồi nói :
Chàng suy nghĩ rồi nói :
Trúc Ly nương nói :
Tôi và Vỹ Nại nhìn xung quanh , Trúc Ly Nương hiện thân ra và nói :
Bây giờ thì tôi mới hiểu , Vỹ Nại lên tiếng hỏi :
Tôi chưa kịp trả lời thì Trúc Ly Nương lên tiếng :
Nói xong Trúc Ly Nương bay đi .
Chuyện gì thế này , sao lại là hai ngày , hai giọt lệ của tôi cứ nối nhau mà tuôn xuống , tôi chết lặng ôm miệng quỳ thụp xuống khóc nức nở , toàn thân tôi run rẩy , tôi thật sự không muốn tin , nhưng sao từng lời nói của Trúc Ly Nương cứ lảng quảng bên tai tôi .
Vỹ Nại ngồi xuống ôm lấy tôi rồi nói :
Tôi cắn chặt môi , ôm chàng khóc nức nở , hình như tiếng khóc của tôi làm Vỹ Lạc tỉnh giấc , Vỹ Lạc chạy ra gọi tôi , tôi cảm nhận được sự lo lắng từ Vỹ Lạc , tôi cứ khóc mà chẳng nói gì hơn .