Sau đó tôi nghe thấy tiếng của Trúc Ly Nương :
Tôi ôm chàng vào lòng , lắc đầu lia lịa rồi nói :
Trúc Ly Nương :
Đột nhiên toàn thân Vỹ Nại phát sáng , ấn ngọc rời khỏi người chàng và bay lơ lửng trong không trung , trong đầu tôi chợt nảy sinh ra suy nghĩ , tôi đặt Vỹ Nại xuống rồi nói :
Ấn ngọc dang tay nói :
Xung quanh tôi và Vỹ Nại trở nên đỏ rực , tôi nhắm mắt rồi vận khí , quanh quẩn bên tai tôi nghe thấy tiếng của Trúc Ly Nương :
Vỹ Lạc gọi tôi :
Hình như Vỹ Lạc chạm tay vào vòng chắn , mặc dù nó ở sát bên cạnh Vỹ Nại , nhưng nó không thể chạm vào lá chắn của ấn ngọc .
Người tôi đang phát sáng , tôi há miệng , một viên ngọc màu hồng bay ra , tôi cầm lấy nó cho vào miệng của Vỹ Nại , Trúc Ly Nương nói lớn :
Tôi bỏ ngoài tai những gì Trúc Ly Nương nói , tôi nhìn Vỹ Nại , những vết thương trên người chàng dần dần biến mất , chàng dần dần mở mắt ra nhìn tôi .
Ấn ngọc dần dần thu lại lá chắn , Vỹ Lạc ôm lấy tôi và Vỹ Nại , nó vừa khóc vừa nói :
Vỹ Nại ngồi dậy nhìn khắp người rồi nói :
Trúc Ly Nương :
Tôi nói :
Toàn thân tôi mờ nhạt , hai hàng nước mắt vẫn rơi nhẹ xuống đất , Vỹ Nại ôm chầm lấy tôi , chàng giật mình khi vòng tay chàng xuyên qua người tôi , chàng như chết lặng , hai giọt nước mắt chảy xuống mặt chàng , chàng run run nói :
Tôi nhìn chàng rồi nói :
Tôi tan biến thành hàng nghìn hạt kim tuyến rồi biến mất trong khoảng không .