Tân Duyệt do dự nửa ngày, nhịn không được nói:
Trần Thương sững sờ, cười nói:
Tân Duyệt cũng không biết tại sao mình lại nói chuyện này, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở. Trần Thương một chút.
Trần Thương lập tức kinh ngạc, bỗng nhiên dừng bước lại:
Trần Thương bỗng nhiên dừng bước lại, Tần Duyệt lại lần nữa một đầu đụng vào, nghe thấy Trần Thương nói như vậy, lập tức con mắt trừng lớn, cái mũi nhăn lại:
Trần Thương đứng ở đắng kia, nhìn quần áo Tần Duyệt ướt sũng, bỗng nhiên khụ khụ một tiếng:
Tần Duyệt cúi đầu, chợt nhận ra quần áo trên người không biết đã ướt đẫm từ lúc nào, ngay cả áo blouse trắng bên ngoài cũng dán chặt trên người, nhịn không được mặt đỏ lên, vội vàng chạy vào phòng trực ban.
Trần Thương sờ cằm, như có điều suy nghĩ nhìn bóng người phía xa, nhịn không được thở dài
Thường Lệ Na không biết lúc nào bu lại, nhìn Trần Thương một mặt sắc mị mị bộ dáng:
Trần Thương nghiêm túc nhẹ gật đầu:
Thường Lệ Na một mặt như người từng trải, nhỏ giọng thì thầm bên tai Trần Thương, lén lút nói
Trần Thương trợn tròn mắt, tràn đầy bát quái:
Thường Lệ Na cũng lộ ra một nụ cười đầy thâm ý:
Trần Thương quay người:
Thường Lệ Na:
Trần Thương nghiêm túc thành kính gật đầu.
Thường Lệ Na thở dài:
Trần Thương móc ra Meituan:
Thường Lệ Na nghe xong có hi vọng, hai mắt sáng lên, vỗ vai Trần Thương:
Trần Thương nghe nói có ảnh chụp, cắn răng một cái:
Thường Lệ Na lấy điện thoại ra, lẩm nhẩm một tiếng, Tân Duyệt ơi Tân Duyệt, không nên trách chị em bán cô cầu vinh, thế nhưng mà thịt heo quá đắt..
Kỳ thật, đâu phải Thường Lệ Na chỉ muốn ăn một bữa cơm? Cô là muốn tác hợp cho Trần Thương và Tân Duyệt.
Con người Trần Thương cũng không tệ, hơn nữa công việc bây giờ đã ổn định, thu nhập cũng rất cao, trai tài gái sắc, một đôi thật tốt!
Cái gọi là phù sa không chảy ruộng người ngoài, Tân Duyệt là người tốt như vậy, cho người khác rất đáng tiếc.
Nghĩ tới đây, Thường Lệ Na gửi ảnh chụp yoga cùng Tân Duyệt cho Trần Thương.
Sau khi gửi, một mặt cảnh giác cùng nghiêm túc nói:
Trần Thương nhận được ảnh chụp, trừng to mắt, một tiếng mẹ nó ở trong miệng chậm chạp không phun rat
Cái này... chênh lệch quá xa rồi?
Trần Thương cảm thấy mình đối Tân Duyệt không ăn ý!
Hai mắt Thường Lệ Na sáng lên, bán một lần cũng là bán, bán mười lần vẫn là bán, thừa dịp bây giờ còn có thị trường, nhanh!
Nói xong, Thường Lệ Na nghênh ngang rời đi.
Trần Thương nhìn ảnh chụp tấm tắc lấy làm kỳ lạt