Chuyện sau đó rất đơn giản.
Đối với Trần Bỉnh Sinh cùng Trương Chí Tân rất đơn giản, đơn giản chỉ là đổi vai cho nhau mà thôi.
Sau khi Trần Thương cường thế gia nhập, từ ban đầu là Trương Chí Tân cùng Trần Bỉnh Sinh hướng dẫn Trần Thương, biến thành một tiết học dùng camera điện thoại quay lại ca phẫu thuật.
Mấy ca phẫu thuật ruột thừa kết thúc.
Y tá phòng phẫu thuật bên cạnh tới thúc giục:
Lưu Kiến vẫn chưa thỏa mãn, li3m đầu lưỡi:
Tiểu Trần, nhìn ngươi phẫu thuật là một loại hưởng thụt
Sau này ngươi làm phẫu thuật thì nói trước với ta một tiếng, ta tới gây tê!
Nói xong, chạy đi nhanh như chớp.
Lưu lại y tá vẻ mặt kinh ngạc, dù sao Lưu Kiện là gây tê sư đứng đầu, kỹ thuật thành thạo, hệ số an toàn cực cao, đại đa số bác sĩ làm phẫu thuật, đều hi vọng hắn tới làm gây tê sư.
Ngay cả chủ nhiệm làm phẫu thuật Lưu Kiện đều chọn lựa thật lâu.
Mà lần này... Lưu Kiện chủ động yêu cầu làm gây tê, đây là chuyện hiếm thấy cực kỳ.
Ngẩng đầu nhìn Trần Thương, trừ đẹp trai cũng không ưu điểm nào khác mà!
Mà lúc này.
Trương Chí Tân cùng Trần Bỉnh Sinh cũng ở đây, lầm bầm thảo luận đủ để hai người bọn họ nghe:
Lão Trần:
Lão Trương: - Ta cũng không hiểu! Ngươi hỏi tiểu Trần đi. Lão Trần mặt đen lại:
Lão Trương đỏ mặt, nhăn nhó ngượng ngùng:
Gương mặt già của lão Trần, đỏ lên:
Mấy người cùng nhau rời khỏi phòng phẫu thuật, trở lại phòng thay quần áo.
Trần Bỉnh Sinh duỗi lưng, nói:
Trần Thương gật đầu:
Trần Bỉnh Sinh nghe thấy một tiếng lão đại này, lập tức tất cả vẻ lo lắng đều biến mất, hít vào một hơi, cảm giác không khí mát mẻ hơn rất nhiều, thật sự sảng khoái.
Trương Chí Tân thấy điệu bộ này, lập tức không phục:
Trần Thương nghe xong, lập tức mắt sáng rực lên, hắn đã sớm muốn thử xem, thật là chuyện tốt!
Vội vàng nói: - Vâng! Không vấn đề, Ông chủ Trương! Trương Chí Tân hài lòng nhẹ gật đầu:
Trần Thương nghe xong, lập tức đắc ý nở nụ cười, dù sao đây mới là lợi ích thực tế, một ca phẫu thuật mắt hai mí kiếm 1000 khối, không giống phẫu thuật ruột thừa vừa rồi, Trương Chí Tân là bác sĩ chủ quản, tới tay không đến một trăm khối.
Trần Thương: - Ông chủ Trương thoải mái!
Lúc này đã chừng sáu giờ, Trần Thương còn không thể về nhà, được đi đuổi quá trình mắc bệnh ghi chép, xem thử người bệnh có chuyện gì hay không, sau đó mới tan tầm.
Đến văn phòng, lúc này hắn mới nhớ mình quên cầm UK, vội vàng chạy về chỗ tủ quần áo phòng thay đồ trong phòng phẫu thuật.
(DG: UK là một loại giống như USB, dùng để đăng nhập hệ thống mật mã trong bệnh viện)
Sốt ruột chạy xuống, tranh thủ thời gian cầm tới UK sau đó lên nhà cầu.