Ở dưới núi , ba tên kia đang ôm khẩu AK mà nhìn ngắm, vẫn không hiểu thứ này sử dụng như thế nào. Tên hộ vệ nhìn ngắm khẩu AK trên tay Nông Văn Rau mà rất ngạc nhiên , tò mò hỏi. Thưa đại nhân, thứ pháp bảo này trông thật là kỳ lạ , không biết nguyên tắc sử dụng như thế nào. Hay là đại nhân thử truyền chân khí vào món pháp bảo này thử xem, để coi nó sử dụng như thế nào ? Thuộc hạ không biết đây là thứ gì, thật sự khiến người khác rất là tò mò."
Nông Văn Rau nghe vậy thì không hài lòng, trừng mắt nhìn tên hộ vệ mà mắng.
Tên hộ vệ giật mình lùi lại , hắn biết hắn đã thêm một lần ngu xuẩn, không dám nói gì nữa. Quả nhiên Nông Văn Rau vẫn rất biết suy nghĩ thấu đáo, không dám mạo hiểm để kiểm tra thứ pháp bảo này. Thế là cả ba vẫn cứ đứng đó đợi người quay về, và đợi hoài cũng đến lúc, bất chợt nghe từ đằng xa có tiếng gào thét " SÁT...sát...sát..." . Bọn họ giật mình, nghe thật kỹ tiếng hét ấy, cảm nhận tiếng gào thét này là tiếng của một đám đông đang điên cuồng vì một điều gì đó. Bọn họ nhìn theo hướng ấy thì thấy Vân Phong từ trong rừng phóng ra, chạy một mạch đang hướng về phía họ. Hắn vừa phóng ra ngoài, ngay đằng sau hắn là một đám cướp đuổi theo, đứa nào đứa nấy vung đao lên mặt đằng đằng sát khí, đuổi theo tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối tượng. Tên hộ vệ nhìn thấy cảnh tượng ấy thì giật mình, hắn lại nhìn vào cơ thể, thấy cánh tay phải đã không còn. Tay phải là tay cầm đao chiến đấu, và cánh tay này đã bị chặt mất , lo rằng mình không có sự kháng cự liền hướng Nông Văn Rau mà rên rỉ.
Nông Văn Rau một lần nữa quay sang trừng mắt nhìn hộ vệ khiến hắn giật lùi lại một bước, ông ta thẳng mồm mắng.
Nông Văn Rau hừ lên một tiếng, vẻ mặt nhìn hộ vệ rất khinh thường, đoạn lại tiếp tục hướng đôi mắt về phía bọn cướp kia. Tên hộ vệ run sợ, nhưng nghe thấy cũng có lý lắm, hắn lặng lẽ đứng sau Nông Văn Rau để quan sát tình hình.
Khánh Hậu đứng bên cạnh cũng không hề di chuyển , có vẻ như ông ta cũng tin tưởng tuyệt đối vào tình huống này. Rất nhanh chóng , Vạn Vân Phong đã chạy tới bên cạnh Nông Văn Rau, hắn dừng lại đứng chống nạnh nhìn ngược về phía bọn cướp. Tiều Đực dẫn băng đảng truy sát kẻ xâm phạm, kéo quân tới đây thấy yếu tố bất ngờ thì cảm thấy không ổn. Khi Tiều Đực vừa nhìn thấy Nông Văn Rau cùng Khánh Hậu và tên hộ vệ đứng đó , hắn khựng lại ra lệnh cho đám đám thuộc hạ dừng chân. Thoáng chốc hai bên đã đối mặt nhau , đứng cách xa nhau năm trượng. Tiều Đực nhìn về người phía trước, đôi mắt nheo lại quay sang Ngô Sử và Tống Hồ mà hỏi.
Tống Hồ cũng cảm thấy ngạc nhiên , gật gù nói .
Ngô Sử lúc này cũng quan sát tình hình, vội bước lên nói.
Bọn cướp rất là ngạc nhiên, tò mò những chuyện trước mắt , không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cơ mà để kiểm chứng mọi chuyện , lúc này Tiều Đực quay sang cạnh hất hàm một cái, Tống Hồ hiểu ý liền bước lên trước nói lớn.
Câu hỏi với giọng nói to lớn, rành mạch rõ ràng. Bọn chúng muốn xác nhận lại những gì mà mình thấy . Nông Văn rau lúc này nhìn về hướng bọn chúng, ông ta trừng mắt nói.
Tống Hồ ồ lên một tiếng , lui về phía sau, mà Ngô Sử cũng bước lên đứng cạnh Tiều Đực thầm thì.
Tiều Đực nghe vậy thì sướng điên lên , đôi mắt hắn ánh lên ánh sáng của bạc tiền. Tiều Đực cũng hiểu rằng đâu dễ dàng gì mà có thể bắt gặp được trưởng trấn Nông Văn Rau trong hoàn cảnh này. Nông Văn Rau là ai chứ? Là chúa tể của vùng đất này, mỗi lần ra ngoài đều có quân binh tinh nhuệ đi theo bảo vệ, chỉ có hôm nay mới thấy ông ta xuất hiện mà chỉ dẫn theo vỏn vẹn hai tên thuộc hạ thế này. Đây là cơ hội trời ban, bọn chúng không thể không tận dụng. Tiều Đực bật cười khoái chí , bước lên một bước mà nói.
Nông Văn Rau cười nhạt , cái gì mà mời lên núi chơi chứ? Đây rõ ràng là muốn bắt cóc. Nông Văn Rau vẫn nâng khẩu AK 47 trên tay, bĩu môi không thèm trả lời. Ông ta không thèm cãi nhau, nhưng Khánh Hậu bên cạnh thì không kiềm chế được, hắn bước lên chỉ thẳng mặt Tiều Đực mà mắng.
Ba tên đầu lĩnh ồ lên một tiếng ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng thú vị . Ban đầu bọn chúng cũng chỉ nghĩ là sẽ bắt cóc về đòi tiền chuộc, nhưng không ngờ Khánh Hậu lại vẽ đi cho chúng quá nhiều đường đi nước bước cao thâm như vậy, khiến hắn vô cùng khoái chí. Cả ba tên lúc này mắt sáng rực rỡ lên nhìn thẳng về hướng Nông Văn Rau mà gật đầu cười toe toét.
Bây giờ trong đầu bọn cướp kia không chỉ đơn giản là tiền bạc, mà còn là viễn cảnh chúng ngồi trên đỉnh cao quyền lực của vị bá chủ vùng rừng núi biên giới. Khánh Hậu càng lúc càng khinh bỉ, hắn nhìn bọn cướp mà cười nhạt.
Khánh Hậu vừa nói , hai tay vừa cung kính đưa về phía Vân Phong cùng với một cái cúi đầu. Bọn cướp nhìn thấy như vậy lại cười phá lên
-" ha ha ha... cao nhân ư ? Cái tên đó mà là cao nhân ư? Các ngươi làm ta chết cười mất... A ha ha..."
Một lần nữa bọn chúng cười chảy cả nước mắt, không nghĩ rằng hôm nay gặp quá nhiều chuyện trào phúng thế này. Bọn chúng cười điên dại, cười như chưa từng được cười vậy . Sau một hồi cười thỏa mãn , Tiều Đực lại vung cây kiếm chỉ về phía Vân Phong mà mỉa mai.
Vạn Vân Phong chẳng nói gì , thọc tây vô trong áo lấy ra một cặp kính đen đeo lên mắt, trông vô cùng ngầu lòi. Hắn lại lấy ra một điếu xì gà, từ tốn châm thuốc rít một hơi , nhả ra một làn khói thuốc thơm mùi thảo dược. Hương thơm thảo dược ấy chạm tới Nông Văn Rau và đồng bọn, hương thơm ấy khiến cho nhóm ba người cảm thấy thèm thuồng. Vạn Vân Phong là người tu hành, mà người tu hành thì không hấp thụ chất độc vào người . Điếu xì gà của hắn không phải là thuốc lá, mà là những loại thảo dược được cuốn lại tựa như một điếu xì gà. Hút thuốc này có tác dụng mát gan bổ phổi ,tăng cường sinh lực. Hắn rít một hơi xì gà, đoạn đem điếu thuốc đưa về phía Khánh Hậu.
Khánh Hậu thấy vậy vội đón lấy, nhanh chóng đưa lên miệng rít thử một hơi, cảm nhận sự sung sướng lan tỏa vào trong cơ thể. Vẻ mặt đê mê của Khánh Hậu khiến Nông Văn Rau và tên hộ vệ bên cạnh lại nhìn thấy thèm cuồng. Vân Phong lúc này quay sang nhìn lũ cướp, bĩu môi mà nói.