Diệp Lan lúc này cũng có chút tủi thân trong lòng, siết chặt đôi bàn tay của mình lại , khẽ mím môi.
Quả thật mà nói, thì việc một thiếu nữ của một gia đình giàu có gả cho con trai của một gia tộc quan lớn thì là điều môn đăng hộ đối. Diệp Lan cũng không dám đòi hỏi gì hơn . Tuy vậy , trên đôi môi nàng khẽ mím lại thể hiện một chút gì đó uất ức trong lòng. Độc Cô phu nhân rất hiểu điều này, sự uất ức đó là việc một người vợ không mấy khi được ở bên cạnh chồng mình, khi mà con trai của bà ta suốt ngày lăn lộn làm công vụ ở ngoài kia , chẳng mấy khi có mặt ở nhà. Độc Cô phu nhân siết chặt bàn tay con dâu, cảm thấy thương cảm rất nhiều. Cùng là phụ nữ như nhau, cùng làm dâu như nhau, cho nên Độc Cô phu nhân lại càng yêu quý đứa con dâu ấy. Mẹ chồng và nàng dâu đang nắm tay nhau , cảm nhận sự đồng cảm trong tâm hồn, thì lúc này có tiếng người hầu nói lớn.
Âm thanh của tiếng bẩm báo to rõ vang vọng đến tai của người mẹ và người vợ. Độc Cô Phu nhân khuôn mặt trở nên mừng rỡ, mà Diệp Lan còn mừng rỡ hơn . Cả hai quay phắt về hướng ngoài cửa, mong ngóng một người mà họ đã chờ đợi rất lâu. Từ bên ngoài, bóng dáng của một người đàn ông tầm 25 tuổi to lớn vạm vỡ đang bước mạnh mẽ vào phía trong . Bước chân nhanh và chắc chắn cho thấy người này là một người rất rắn rỏi. Độc Cô Tởm bước vào bên trong nhà, vừa vào tới trong đã lập tức hướng cha và mẹ cúi đầu thi lễ.
Bước chân Độc Cô Tởm vừa bước vào bên trong đã thu hút sự chú ý tất cả mọi người. Mọi người đều bước về phía hắn, mà người mẹ là nhanh chân nhất. Bà tới gần con mình , đưa tay vuốt lên mái tóc của đứa con trai mà hỏi.
Người mẹ nào cũng yêu thương con mình, cũng lo lắng cho con mình như vậy cả. Độc Cô Tởm hiểu điều này , hắn cười vui sướng mà lắc đầu nói.
Người mẹ nghe vậy thì yên tâm đi phần nào, gật đầu một cái rồi quay sang bên đứa con dâu, tay vẫn nắm chặt bàn tay con trai mình mà nhắc nhở.
Độc Cô Tởm nghe mẹ nói vậy thì hướng ánh mắt về người phụ nữ kia, người mà là vợ của hắn. Người phụ nữ ấy yểu điệu thục nữ, cúi đầu trước mặt hắn mà dịu dàng nói.
Những lời hỏi han dịu nhẹ của người vợ đã khiến cho mọi mệt mỏi của người đàn ông thoáng chốc tan biến đi. Hắn nhìn vợ mình mà nở một nụ cười mãn nguyện.
Đoạn bước tới nắm lấy bàn tay của người vợ xinh đẹp, ân cần nói.
Người phụ nữ ấy run run đôi bàn tay, khẽ lắc đầu.
Lời nói tuy là như vậy, nhưng đôi mắt đã thấy rưng rưng, dường như vẫn có gì đó uất ức trong lòng. Độc Cô Tởm hiểu được nguyên nhân của vấn đề, hắn ôm chầm lấy vợ vào lòng vỗ về an ủi.
Gia đình Độc Cô lúc này đã đông đủ cả, mọi người lại túm lại với nhau hỏi han trò chuyện, cảm giác đoàn viên thật khó tả. Gia đình đoàn viên đối với những gia đình bình thường khác thì là việc nó cũng bình thường như chính họ vậy. Thế nhưng với gia đình Độc Cô thì sự đoàn viên quả thật rất khó khăn, khi mà đứa con trai liên tục phải làm công vụ rời xa nhà , vì vậy mà khoảnh khắc đoàn tụ này đối với những con người ở đó thật sự trân quý biết bao nhiêu. Bọn họ sau một hồi trò chuyện vui vẻ, kể được đủ thứ chuyện trên đời dưới đất , nói những điều tâm sự chất chứa trong lòng. Độc Cô Tởm thấy thời gian không còn nhiều nữa, liền hướng phụ mẫu mà cúi đầu.
Không khí gia đình đang vui vẻ, ấy thế mà chỉ sau câu nói ấy đã lập tức chuyển sang phiền muộn. Người cha muộn phiền thở dài.
Độc Cô Tổng nói vậy để an ủi gia đình thôi , chứ chưa biết bao giờ, bởi việc cầu xin một công việc khác gần nhà cho con trai mình là điều mà ông đã nhiều lần cầu xin bệ hạ, nhưng vẫn chưa được ân chuẩn. Tuy là chưa biết khi nào, nhưng có hi vọng vẫn là hơn không. Người mẹ lúc này lại nhìn con trai , trong lòng có nhiều điều vướng mắc.
Ánh mắt của Độc Cô Phu nhân chất chứa muộn phiền , mà Diệp Lan đứng bên cạnh cũng phiền muộn không kém. Độc Cô Tởm biết rằng việc hiếm muộn ở đây không phải là lỗi của vợ, mà là do hắn cứ đi bên ngoài suốt không dành thời gian ái ân cùng vợ mình. Hắn hướng mẹ hắn cúi đầu thi lễ.
Chung quy vẫn là những lời nói động viên nhau , bởi việc ban công vụ là chuyện của Ngô Hoàng, không biết lúc nào mới có thể được đổi công việc gần nhà. Yên Nhiên bé nhỏ đứng bên cạnh , nãy giờ im lặng nghe chuyện cũng hiểu rằng anh trai lại sắp phải đi xa. Đứa bé ngây thơ vươn bàn tay nhỏ xíu với tới trước mà nói.
Đôi mắt long lanh của bé gái nhìn đại ca của mình đang sắp phải đi xa mà trong lòng có gì đó không muốn. Độc Cô Tởm cúi lưng xuống thấp , đưa tay bế lấy Yên Nhiên lên ôm vào người mà mỉm cười dỗ dành.
Nói đoạn đặt lên má Yên Nhiên một nụ hôn dịu nhẹ, sau đó thả đứa em của mình xuống dưới đất, rồi hướng phụ mẫu một lượt mà cúi đầu.
Nói xong liền quay lưng hướng ra ngoài mà bước đi, bước được dăm ba bước lại quay lại nhìn mọi người mà vẫy tay chào từ biệt. Những người trong gia đình cũng đưa tay chào hắn. Mọi người ai cũng không muốn hắn phải rời đi suốt như vậy, nhưng mà tất cả đều hiểu rằng đây không thể là chuyện có thể muốn hay không. Làm quan nắm giữ quyền cao chức trọng , nghe vì oai phong nhưng đôi khi lại phải hi sinh quá nhiều thứ, liệu có xứng đáng hay không?