Trên con đường ở một vùng đất nào đó, những người dân vẫn đang sinh hoạt bình thường, bỗng nhiên có tiếng vó ngựa. "Cộp cộp cộp..." Một con ngựa đang phi nước đại phóng vượt qua mặt những người đang đi đường, khiến ai nấy cũng ngỡ ngàng, bọn họ xì xầm bàn tán.
Bọn họ nhìn theo bóng dáng ấy, nhìn thấy một người ăn mặc sang trọng lao vút đi, con ngựa chạy hết sức dường như mệt mỏi muốn tắt thở. Kẻ cưỡi ngựa không ai khác chính là Độc Cô Tởm, hắn đã nghe được tin tức báo cáo về cha của mình, lập tức rời bỏ vị trí chạy về gặp mặt cha lần cuối. Phi thân người trên con chiến mã, lao đi thật nhanh để trở về nhà, ánh mắt Độc Cô Tởm ngập nước mắt, nhưng lại trợn trừng lên đầy phẫn nộ. Người ta nói đàn ông có hai nỗi nhục lớn nhất , đó là nổi nhục giết cha và nỗi nhục cướp vợ , hai nỗi nhục này không trả thì không thể ngủ yên. Thế nhưng khi người lính tới báo cáo đã kể hết mọi chuyện xảy ra, thì hắn biết rõ người kẻ giết cha hắn là ai . Bản thân hắn biết mình không có khả năng trả thù , chưa kể kẻ đứng sau ra lệnh cho hai kẻ đấy là kẻ mà không ai dám đụng, thì hắn có thể trả thù được không? Hắn phi ngựa quên hết mệt mỏi , quên hết mọi thứ , chỉ mong sớm về nhà. Ngựa chạy đường dài cũng tới nơi, khi trước mắt hắn là căn nhà quen thuộc , nhìn thấy trước nhà cắm cờ tang, trái tim hắn như quặn thắt lại. Con ngựa tới nơi vừa dừng chân lại, người cưỡi ngựa đã phi thẳng xuống dưới đất, miệng gào lên một tiếng.
Tiếng hét thất thanh ấy sao nghe đau thương. Cũng là câu nói đấy mỗi khi hắn trở về nhà, nhưng những lần trước đều là nói lên với vẻ vui mừng, nhưng bây giờ hắn lại gào lên trong nước mắt. Hắn chạy vào loạng choạng vấp lên cục đá té ngã ra đất, miệng vẫn đang gào khóc gọi cha mình. Bọn gia nhân xung quanh vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy mà an ủi .
Gia nhân dìu hắn dậy, nhưng hắn vội đẩy bọn chúng ra , và chạy một mạch vào trong. Vừa vào tới, hắn thấy cổ quan tài cha hắn đã nằm yên đấy, màu trắng khăn tang phủ khắp nơi. Mẹ hắn đang ở đó, nhìn ra thấy hắn liền gọi.
Độc Cô Tởm không trả lời mẹ , bởi lúc này trong hắn chỉ có toàn đau thương, hắn gào lên khóc.
Nước mắt giàn giụa , hắn chạy tới ôm lấy cổ quan tài khóc nức nở , giọt nước mắt của hắn rơi rớt lên trên cổ quan tài ấy, đau xót vô cùng.
Người vợ hiền của hắn lẳng lặng tới cạnh, ôm lấy hắn từ phía sau, nước mắt dàn dụa mà nức nở.
Rồi lại oà lên khóc, khóc nức nở trong khổ đau khó tả. Nỗi đau đớn này thực sự rất khó để có thể chịu đựng được . Mặc dù biết rõ rằng kẻ thù của mình là ai, nhưng lại không thể làm gì , đó chính là nỗi đau của sự bất lực. Người mẹ đau khổ kia cũng đứng dậy, từ từ bước lại con trai . Bà ta đem theo một dải tang trắng, tự tay cột lên cho đứa con trai mình, rồi cũng ôm lấy con mà khóc.
Tiếng khóc nức nở của một người vợ đã mất chồng, trong thâm tâm tự nhiên lại sợ mất đi cả đứa con trai. Chồng bà Hằng quân đi xa nhà gặp phải đại nạn mà qua đời, nhìn lại thấy đứa con trai hay đi làm xa nhà khiến bà cảm thấy hoảng sợ. Bà sợ con mình rồi cũng giống như cha nó, trong lúc làm nhiệm vụ của triều đình giao phó mà gặp phải đại nạn gì đấy cũng không trở về nữa, thì bà ta phải biết sống sao đây? Bà run sợ vô thức siết chặt tay, vội ôm hắn vào lòng. Mặc dù hắn đã là một người trưởng thành , nhưng với bà hắn lúc này sao nhỏ bé làm sao. Độc Cô Tởm đội khăn tang khóc than cho người cha vắn số, thắp những nén nhang cay đắng lên lư hương, nức nở trong dòng nước mắt. Hắn không thể thề với cha hắn rằng hắn sẽ trả thù cho cha, bởi bản thân hắn biết rằng việc trả thù là không thể, chỉ biết nức nở khóc gọi cha mà thôi. Trong không khí tang thương đấy , bất chợt bên ngoài có tiếng la lớn.
Tất cả mọi người đều ngước đầu nhìn ra, ngạc nhiên hỏi nhau .
" cái gì vậy? Cớ tại sao thánh chỉ lại đến đúng lúc này?"
" phải đó, có chuyện gì xảy ra hay sao? Chúng ta mau ra ngoài xem thử?"
Họ kéo nhau ra ngoài, thấy thấp thoáng ở ngoài có một thái giám mang theo đạo thánh chỉ, bên cạnh còn có một người đi kèm. Mọi người nhanh chóng nhận ra rằng người đưa thánh chỉ tới là tổng quản nội cung Ninh Sơn, còn người đi theo là tổng binh sứ Tân Biên, họ phụng mệnh của bệ hạ đem thánh chỉ tới nhà Độc Cô. Độc Cô Tổng đã chết, đương nhiên con trai hắn là Độc Cô Tởm sẽ đứng ra làm chủ gia đình. Độc Cô Tởm đi đầu , dẫn theo mọi người ra trước . Bọn họ đến trước mặt tên tổng quản nội cung ấy, đối diện với thánh chỉ thì mọi người đều quỳ xuống và hô lớn .
Thật nực cười , Độc Cô Tởm biết rõ hai tên đứng trước mặt mình chính là kẻ thù giết cha , ấy vậy mà bây giờ hắn vẫn phải cúi đầu quỳ lạy chúng, bởi vì chúng cầm trên tay một đạo thánh chỉ. Tiếng tung hô trong đám tang nghe có gì đó ấm ức. Tên thái giám nội cung đưa thánh chỉ ra trước mặt, mở thánh chỉ ra và bắt đầu đọc lớn.
Tiếng đọc vừa dứt , lập tức đám người quỳ lạy phía dưới đều hô lớn.
Nghi lễ là phải thực hiện , Độc Cô Tởm đứng dậy đưa hai tay tới trước đón lấy đạo thánh chỉ từ tay trên thái giám kia. Tên thái giám đưa thánh chỉ, miệng mỉm cười mà nói.
Cái gì mà ưu ái chứ ? Từ xưa đến giờ chức tiết độ sứ Giao Châu đều là một chức vị đi đày, dành cho những viên quan bị thất sủng. Độc Cô Tởm cười gượng, trong lòng căm phẫn lắm. Hắn biết rõ hai tên trước mặt chính là hai kẻ đã giết cha hắn, nhưng lại không thể làm gì được, đành phải nuốt cục tức vào trong tim. Trong lòng hắn bây giờ chỉ muốn tuốt kiếm xông vô ăn thua đủ với hai tên này, nhưng hắn hiểu rất rõ bản thân chỉ là một võ sư bé nhỏ, làm sao đương cự được với hai võ hoàng. Lại nói kẻ thù thật sự đứng sau chính là Ngô Hoàng, kẻ đã sai hai tên này đi xử lý cha hắn . Cho nên bây giờ mà nói hắn không thể làm được đi cái gì cả, đành cắn răng chịu đựng. Dù sao tới nhà cũng là khách, hai tên này đã tới đây rồi, theo phép lịch sự, Độc Cô Tởm cúi đầu trước tên thái giám và tên tổng binh sứ mà nói.