Mặt Tiểu Hy ngay lập tức ngớ ra, hồi lâu cũng chấn tỉnh.
Nó ỉu xìu đáp lại anh:
Là đứa trẻ 15 tuổi, nhưng đầu óc lại là một đứa trẻ 5 tuổi, nếu như nói với anh nó không hiểu thì thật sự rất mất mặt!
Hừm hừm, đạo lý của người lớn rắc rối thật!
Sáng hôm sau tại sân bay.
Hoàng Tiểu Hy tung tăng dẫn đầu, vừa chạy vừa không ngừng hò hét đốc thúc Min, theo sau cả nó và Gia Ân còn có thêm sự xuất hiện của Thiên Tùng, anh chịu trách nhiệm mang hành lý cũng như thay mặt phu nhân và lão gia.
Khụ khụ, nói ra phận sự của anh cũng thật vĩ đại nhỉ?
Ba con người, ba màu sắc khác nhau, đi đến đâu chỗ đó liền nhiễu loạn.
Đến nơi, Doãn Thiên Tùng cẩn thận giao lại hành lý cho Gia Ân.
Anh điềm đạm:
Lời nói êm tai, chàng trai trước mặt nó bây giờ thật sự thu hút đến lạ thường, Tiểu Hy trước giờ đều không nhận ra sự có mặt của anh, đương nhiên bây giờ cũng cảm thấy tiếc nuối.
Phải chi nó có được anh thì tốt quá!
Tiểu Hy nghe thấy liền nhìn ghé mắt nhìn sang Min, nó mè nheo:
Lập tức Hoàng Gia Ân lườm nó.
Lý nào là do anh nghe nhầm?
Hoàng Tiểu Hy mặt biến sắc, nó lắc đầu liên tục:
Rồi quay lại nhìn Thiên Tùng, hai mắt sáng rực lên.
Sẽ cái gì? Không sẽ cái gì hết!
Hoàng Tiểu Hy còn chưa kịp nói hết câu đã bị Hoàng Gia Ân đang đứng bên cạnh đưa tay bịt chặt mồm, mắt hình viên đạn không ngừng ném về phía của Thiên Tùng.
Anh nhướng mày:
Thiên Tùng gật nhẹ đầu:
Sau đó anh bỏ đi, Hoàng Tiểu Hy ở phía sau giãy nãy.
Nó la hét vô vọng, Hoàng Gia Ân thấy vậy cũng bỏ ra, cả hai lườm nguýt nhau.
Cốc, đầu cô gái nào đó cảm nhận một trận đau tê tái.
Bà nó, nó gầm gừ trong miệng.
Hoàng Gia Ân ánh mắt đầy lạnh lùng.
Nói xong, anh lạnh lùng kéo hành lý bỏ đi.
Chuyến bay của cả hai diễn ra sau đó khá suôn sẻ.