Lạc Giang Nam lúc này cho thấy khí độ của một nhất gia chi chủ, nói:
Lạc Giang Nam một khi lên tiếng, ai cũng không thể không nể mặt hắn.
Tống Lam hung dữ trừng mắt nhìn Nhậm Thương Khung, thời điểm đi sát qua bên người, thấp giọng nói:
Vân La thịnh hội cũng sắp đến, nhìn ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu.
Khẳng định sẽ lâu hơn ngươi.
Nhậm Thương Khung bước chân đi theo Lạc Giang Nam, khoan thai tiến vào trong phủ.
Sau khi mọi người vào vị trí, Lạc phu nhân thấy con gái cùng Nhậm Tinh Hà hai mặt nhìn nhau, tràn ngập nhu tình mật ý, trong nội tâm không khỏi nôn nóng.
Tống Lam không đợi Lạc Giang Nam nói hết, mở miệng cắt ngang:
Tống Huy nghe vậy, khoan thai cười cười, không tự chủ được ưỡn ngực lên.
Lạc Giang Nam cười nhạt một tiếng:
Lạc phu nhân kêu lên:
Ngươi không nuốt lời, ta lại không đáp ứng. Con gái cũng không phải một mình ông sinh ra, ta cũng có phần.
Phu nhân.
Lạc Giang Nam nhíu mày.
Lạc phu nhân nôn nóng nói:
Nhậm Thương Khung vỗ tay cười nói:
Tống Lam lãnh trào nói:
Nhậm Thương Khung cười lạnh nói:
Lạc Giang Nam trầm ngâm nói:
Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:
Lạc Điệp Vũ không vui:
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc nói:
Tống Huy cười lạnh nói:
Nhậm Thương Khung khoan thai hỏi lại:
Tống Lam lại nói:
Lạc Giang Nam có chút hướng về Nhậm thị gia tộc. Cảm thấy một năm sau, Nhậm Tinh Hà sẽ không có quá nhiều ưu thế.
Lạc phu nhân bất mãn phàn nàn.
Lạc Giang Nam than nhẹ một tiếng:
Được rồi, vậy thì một năm sau. Chỉ là ba người trong lúc đó tỷ thí như thế nào?
Cái này rất đơn giản, đấu xoay vòng mà chọn ra người thắng.
Nhậm Thương Khung cười cười:
Lạc phu nhân hừ một tiếng:
Sau khi thấy thực lực của Nhậm Tinh Hà, trong lòng Lạc phu nhân cũng sinh ra biến hóa vi diệu, khẩu khí đã không kiên quyết giống như lúc trước.
Tống Lam liếc nhìn Tống Huy, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của hắn.
Tống Huy tiêu sái nhún vai, không cho ý kiến. Vũ Phi Dương tuy có chút khó giải quyết, nhưng Nhậm Tinh Hà này, Tống Huy căn bản không để vào mắt.
Một năm, Nhậm Tinh Hà hắn có thể nhất phí trùng thiên hay sao?
Thấy Tống Huy không cho ý kiến, Tống Lam cau mày nói:
Lạc Điệp Vũ tức giận nói:
Tống Lam cười nhạt một tiếng, cũng không đáp lời, hướng Nhậm Thương Khung, thản nhiên nói:
Nhậm Thương Khung, ta có một ý kiến, ngươi muốn nghe không?
Nói.
Tam phương đối chiến có chút phiền phức, vậy không bằng nghĩ biện pháp giải quyết. Vân La thịnh hội sắp tới, ta và ngươi đánh cuộc một phen, trong Vân La thịnh hội, ta và ngươi ai bài danh thấp hơn, vậy nhà đó liền chủ động rút lui. Như thế có thể miễn đi việc tam phương đối chiến.
Một chiêu này của Tống Lam, có thể nói là tự mở ra một con đường, bỗng nhiên xuất chiêu, đã hiểm lại ác, chính là muốn song song đả kích Nhậm thị.
Trong lòng Nhậm Thương Khung âm thầm buồn cười, hắn như thế nào không biết Tống Lam này đang dương dương đắt ý, cảm thấy ở Vân La thịnh hội nhất định sẽ dẫm đạp được hắn.
Tống Lam đã thích như thế, vậy không bằng chiều theo ý của nàng đi, để cho nàng tiếp tục bảo trì loại tâm tính tự cao này.
Trèo càng cao, rơi càng đau!
Thấy Nhậm Thương Khung trầm ngâm không nói, Tống Lam cho rằng đã đánh trúng chỗ hiểm của Nhậm Thương Khung, cảm thấy Nhậm Thương Khung không dám nhận lời, lập tức chế nhạo:
Khẩu khí dọa người, một đôi mắt phượng của Tống Lam nghiêm nghị sinh uy, bắn ra đạo đạo tinh mang, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung, gắt gao không tha, phảng phất như sợ Nhậm Thương Khung trốn tránh nàng.
Lạc Giang Nam sao còn không biết Tống Lam, Tống Lam nghe đồn đã tiến vào Trúc Cơ cửu trọng.
Tin tức này, có thể nói là khiến cho Vân La Thành nổi lên sóng to gió lớn!
Lạc phu nhân khóe miệng tràn ra một tia lãnh trào, nghĩ thầm Nhậm Thương Khung ngươi lúc trước lớn lối như vậy, hôm nay nhìn ngươi có dám tiếp hay không, hay là làm rùa đen rúc đầu.
Lạc Điệp Vũ cũng khẩn trương lên, sợ Nhậm Thương Khung nhất thời xúc động, chịu không nổi khích tướng mà đáp ứng đổ ước này.
Tuy Nhậm Thương Khung gần đây biến hóa không nhỏ, nhưng tên tuổi Tống Lam ở Vân La Thành, thật sự quá vang dội. Lạc gia một nhà ba người, hiển nhiên cũng không cho rằng Nhậm Thương Khung có thể đánh đồng cùng Tống Lam.
Ngược lại là Nhậm Tinh Hà, nhắm mắt mà ngồi, biểu lộ thản nhiên, một chút lo lắng cũng không có.
Hai huynh đệ dưới tình huống này, đều rất ăn ý.
Nhậm Thương Khung khoan thai cười cười, nhàn nhạt hỏi:
Tống Lam cười lạnh nói:
Lạc Điệp Vũ cả giận nói:
Tống Lam nhẹ nhàng cười cười:
Ngược lại cũng không phải người bên ngoài. Còn nữa, Điệp Vũ tiểu thư cũng không cần nhạy cảm, ta cùng với Nhậm Thương Khung có nhiều ân oán, trong Vân La thịnh hội, cũng cần một lần thanh toán hết.
Được rồi, Tống Lam, ngươi thành công.
Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:
Đừng hiểu lầm, ta là nói phép khích tướng của ngươi thành công. Bất quá, ta và ngươi thi đấu, nếu chỉ là đánh cược sự tình của ca ca, không khỏi có chút mất hứng, không bằng đánh bạc lớn hơn một chút được không?
Đánh cuộc như thế nào?
Tống Lam trong nội tâm cười lạnh, Nhậm Thương Khung này quả nhiên không biết sống chết. Môt khi bị chọc giận, khí huyết lên não, bất kể hậu quả.
Làm nô làm bộc, đổ ước này vừa nói ra, ngay cả Lạc phu nhân cũng biến sắc. Nhịn không được nhìn Nhậm Thương Khung vài lần.
Lạc Giang Nam còn tưởng rằng Nhậm Thương Khung vì nóng giận tức thời mà không suy xét, lập tức hoà giải:
Tống Lam bỗng nhiên đứng dậy:
Nhậm Thương Khung ung dung cười cười:
Thủ hạ ta có một người tên là Đỗ Thanh Ngưu, vì không cưới được vợ mà lo lắng. Nếu như có một nha hoàn trẻ tuổi gã cho hắn, cũng không tệ. Tống Lam, đã đánh bạc, có dám viết biên nhận làm chứng không? Đổ ước bằng miệng, không thể tin được!
Có gì không dám?
Tống Lam đối chọi gay gắt:
Lạc Giang Nam còn muốn hoà giải, nhưng Lạc phu nhân lại châm ngòi thổi gió:
Gia nhân nhanh chóng đem giấy mực lên. Lạc Giang Nam vốn là văn võ song toàn, có chút dáng vẻ thư sinh võ giả, trong nhà tự nhiên sẽ không thiếu khuyết văn chương.
Nhậm Thương Khung đề bút viết nhanh, hai phần chứng từ giống nhau đã thành. Giao một phần cho Tống Lam:
Tống Lam chỉ xem chốc lát, không phát hiện sai xót gì:
Tốt, không sai!
Vậy thì ký tên đi, sau đó trao đổi chứng từ. Lạc tộc trưởng cùng Lạc phu nhân làm chứng!
Lạc Giang Nam thở dài không ngớt, Lạc phu nhân thì sợ thiên hạ không loạn:
Song phương sau khi ký tên, liền trao đổi chứng từ.
Tống Lam phiêu nhiên đi ra ngoài, trong miệng cười lạnh liên tục:
Nhậm Thương Khung cười ha ha:
Lạc Giang Nam triệt để im lặng, nghe đồn Nhậm Thương Khung tính cách cổ quái, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên không sai.