Thủ đoạn thần kỳ, kết quả này làm cho Nhâm thị cao thấp, ngay cả lão thái thái ở bên trong, đều trợn mắt há hốc mồm.
Đã hơn một năm, bọn hắn phát hiện Nhậm Thương Khung này, sớm không còn là thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê năm đó nữa, cử chỉ lúc này, tràn ngập một loại thượng vị giả, ung dung mà bình tĩnh.
Nhất cử nhất động, đều có đại khí phách.
Sau đó, Nhậm Tinh Hà mang theo mẫu thân Thu thị, vừa vặn đi tới quý phủ của Nhậm Đông Thăng. Mẫu tử sum họp, huynh đệ trùng phùng, tất cả đều vui mừng rơi lệ.
Thu Vận từ khi có tin đồn trượng phu đã mất, một lòng một dạ ký thác hi vọng vào hai đứa con trai. Nếu như là hai năm trước, bất kể là con lớn Nhậm Tinh Hà, hay là tiểu nhi tử Nhậm Thương Khung, thành tựu đều để cho nàng thất vọng.
Nhưng mà hiện giờ, con lớn giống như thông suốt, sau khi từ Thiên Các trở về, giống như thay đổi thành người mới, thái độ đối với tu luyện đại biến.
Mà tiểu nhi tử cách một năm rưỡi từ Thiên Các trở về, càng trở nên thay đổi, mà ngay cả nàng làm mẫu thân cũng thiếu chút nữa nhận không ra.
Chỉ là, ở trên người hai đứa con trai, mơ hồ đều thấy được tráng chí của trượng phu năm đó, trong nháy mắt lờ mờ như nhìn thấy bóng dáng trượng phu.
Nhâm thị lão thái thái thở dài.
Thu Vận ở trước mặt mẹ chồng uy thế này, luôn luôn tậm tâm, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không dám kể công:
Đều là mẫu thân giáo dục tốt.
Ha ha, lão bà tử ta đây đối với hai huynh đệ bọn hắn, thật không có tiêu phí quá nhiều tâm tư. Ai, đáng tiếc Đông Lưu đã mất, nếu không, chứng kiến một đôi nhi tử nhân trung chi long như vậy, trong lòng sẽ vui mừng cực kỳ. Nhậm gia tổ tiên ở trên trời, Nhậm thị gia tộc ta, rốt cục cũng có thiên tài xuất hiện!
Lão thái thái nói đến đây, cũng xúc động vô cùng.
Bất quá, lão thái thái cuối cùng là gia tộc chưởng khống giả, kích động đi qua, lập tức liền khôi phục bình tĩnh, phân phó đi xuống:
Nhậm Đông Thăng vội vàng nói:
Vâng, con nguyện ý vì đại kế của gia tộc mà ra sức...
Ân, ngươi có thể đứng lên một lần nữa, Nhậm thị gia tộc sẽ nhiều hơn một người tâm phúc. Từ nay về sau, ngươi là lão Đại, phải làm gương cho kẻ khác. Trách nhiệm gia tộc, cần ngươi gánh vác một chút. Để Thanh Sương tiếp tục gánh vác thì không ổn, dù sao nó cũng là nữ nhi.
Vâng, mẫu thân giáo huấn rất đúng. Mấy năm nay, ta để Thanh Sương thua thiệt quá nhiều rồi.
Nhậm Đông Thăng cũng biết, mấy năm nay nếu không có nữ nhi này, chỉ sợ nhất mạch của hắn, địa vị sớm đã thoái hóa.
Nhậm Tinh Hà cười hắc hắc:
Tổ mẫu, tính ta thích mai đây mai đó (đại loại như không thích bị trói buộc),chuyện gia tộc, ta sẽ không quan tâm. Chí hướng hiện giờ của ta, là Võ đạo tu hành.
Ân. Ngươi nếu thành công trên Võ đạo tu hành, tương lai trở thành thái thượng trưởng lão của gia tộc, ngược lại rất tốt.
Nhâm thị lão thái thái đối với mấy tôn tử, đều hiểu rất rõ, cũng không miễn cưỡng Nhậm Tinh Hà, quay đầu hướng Nhậm Đông Thăng nói:
Lão thái thái rất rõ ràng, Nhậm Thương Khung là rời khỏi gia tộc, Nhậm Thanh Vân đã đi Thiên Các Bách Thảo Đường, cơ bản cũng không có thể về gia tộc làm tộc trưởng.
Nhậm Tinh Hà tính cách hời hợt tản mạn, lại càng không nên làm tộc trưởng.
Còn Nhậm Thanh Hồng, lại càng là một cái đại ngu ngốc, hoàn toàn “thành sự không có, bại sự có thừa”. Thuộc loại bùn nhão đắp tường không được, lão thái thái ngay cả hứng thú nói đến tên hắn cũng không có.
Bàn giao xong, lão thái thái gõ quải trượng, diễn cảm nghiêm túc:
Thương Khung trở về, là chuyện cơ mật của gia tộc, tạm thời không được tiết lộ ra ngoài.
Dạ.
Những người khác cũng biết nặng nhẹ, nghiêm túc trả lời.
Từ biệt một nhà Nhậm Đông Thăng, Nhậm Thương Khung cùng mẫu thân và huynh trưởng quay về phủ mình. Một năm rưỡi mới về nhà, hết thảy đều như trước, thân thiết vô cùng.
Cảnh tượng sau khi trọng sinh, ở trong đầu Nhậm Thương Khung không ngừng hiện lên. Mọi chuyện đều tốt giống như một giấc mộng thần kỳ mà xinh đẹp.
Nhậm Thương Khung lặng yên đứng ở trong đình viện, trong viện im ắng, hết thảy đều được dọn dẹp, cả đình viện đều sạch sẽ.
Nhậm Thương Khung trong lòng nghĩ tới tiểu nha đầu động lòng người kia, khóe miệng hiện ra một cỗ ấm áp. (DG: Ăn luôn cho rồi. Suy nghĩ nhiều làm chi a)
Đang suy nghĩ, bên tai Nhậm Thương Khung bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân thanh thúy. Tiếp theo, chỉ nghe “Đương” một tiếng, một chậu nước rớt trên mặt đất.
Tiểu Kỳ lúng túng, vẻ mặt kinh hỉ:
Trong đôi mắt thật to, đã tràn ngập kinh hỉ. Lông mi kia nhảy lên, một cỗ hơi thở thanh xuân làm cho người ta ngạt thở, làm cho Nhậm Thương Khung xem đến ngẩn ngơ, trong lòng hiện lên một ý niệm: tiểu nha đầu kia, cũng đã trưởng thành a.
Cách biệt một năm rưỡi, thân hình tiểu Kỳ mãnh liệt phát triển. Mà dáng người cũng từ một tiểu nha đầu, biến thành một cô nương duyên dáng yêu kiều.
Một ít quần áo vải thô, không dấu được thân thể tràn ngập sức sống thanh xuân của tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ cao hứng chạy lại, nhìn Nhậm Thương Khung từ trên xuống dưới, trái xem phải ngó, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, vẻ mặt sáng lạn, vui vẻ vô cùng.
Trong suy nghĩ của Tiểu Kỳ, thiếu gia chính là thiên, thiếu gia là địa. Thiếu gia chính là sinh mệnh của nàng!
Nhậm Thương Khung thấy cô gái đáng yêu này, trong lòng khẻ động, đưa tay vuốt mũi nàng một cái:
Tiểu Kỳ né không kịp, bị thiếu gia vuốt một cái, khuôn mặt mềm mại đỏ bừng, trong lòng cũng hoan hỉ, ngây ngất, xem ra thiếu gia không có quên ta.
Trong miệng nỉ non nói:
Thiếu gia, người cũng thay đổi.
Nga? Thay đổi như thế nào?
Tiểu Kỳ chớp cặp mắt to, thực thà nói:
Thần thái thiếu gia thay đổi so với trước kia, đẹp trai hơn nữa.
Ha ha.
Nhậm Thương Khung tâm tình thật tốt, hỏi:
Tiểu Kỳ nở nụ cười:
Những việc vặc này, Nhậm Thương Khung cũng rất thích nghe. Hắn biết, phụ thân Tiểu Kỳ là Đỗ lão bá, thật ra có chút bợ đỡ. Cảm thấy nhi tử Đỗ Thanh Ngưu vào Nhâm thị gia tộc, thân phận nâng lên, bởi vậy ánh mắt cũng cao thêm a.
Tiểu Kỳ thấy thiếu gia mỉm cười, vội hỏi:
Thiếu gia, để tiểu Kỳ giúp người đấm lưng, xoa bóp chân nha. Lúc thiếu gia không có ở nhà, tiểu Kỳ trừ hầu hạ chủ mẫu ởra, có đôi khi cũng rãnh rỗi đến chán.
Không vội đấm lưng bóp chân, đúng rồi, tiểu Kỳ. Ta lần này trở về, sẽ lập tức đi ngay. Ngươi nguyện ý đi với ta? Hay là ở lại Vân La thành lập gia đình?
Tiểu Kỳ vừa nghe liền hốt hoảng, đôi mắt nhất thời đỏ lên, đáng thương hỏi:
Tiểu Kỳ từ nhỏ đã hầu hạ Nhậm Thương Khung, luôn coi thiếu gia là thần trong lòng nàng.
Ha ha, vậy theo ta đi Thiên Các. Dù sao động phủ của ta cũng rất rộng, cần có ngươi như nha đầu ngươi thu xếp.
Vâng, thiếu gia, tiểu Kỳ nhất định sẽ làm tốt, không để cho thiếu gia mất mặt.
Tiểu Kỳ lau nước mắt, vội vàng hướng Nhậm Thương Khung cam đoan.
Gia tộc di chuyển, cần một ít thời gian chuẩn bị. Nhậm Thương Khung đem Chu Vân triệu tập đến phủ của hắn, mỗi ngày ru rú ở trong nhà, cùng Nhậm Tinh Hà luận bàn vũ kỹ, ngày qua ngày cũng rất tự tại.
Sau khi Nhậm Tinh Hà dùng Đăng Thiên Môn linh dịch, tu vi ngày đi ngàn dặm, hiện giờ đã đến Trúc Cơ kỳ cửu trọng, có thể vận chuyển mười lăm tiểu chu thiên.
Huynh đệ cốt nhục, dù sao cũng là thân nhất.
Nhậm Thương Khung đã sớm có tính toán, đem căn bản của Bất Hủ Đế Khí quyết truyền cho Nhậm Tinh Hà.
Như thế, con đường võ đạo của Nhậm Tinh Hà mới có thể rộng mở!
Nhậm Tinh Hà đã quen đệ đệ yêu nghiệt, cười hì hì hỏi.
Đây là một khẩu quyết cơ sở, huynh nếu có thể tu luyện thành công, ít nhất có thể hoàn thành bảy mươi hai tiểu chu thiên, là Địa Sát viên mãn. Tương lai trùng kích những cảnh giới khác, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bảy mươi hai tiểu chu thiên?
Nhậm Tinh Hà lập tức choáng váng, thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh, lúng ta lúng túng nói:
Tổ mẫu lần trước nói, võ đạo tu hành, trước Tiên Thiên, nhiều nhất là ba mươi sáu chuyển Thiên Cương Đại viên mãn. Hơn nữa, có thể tu luyện tới ba mươi sáu chuyển là rất khủng khiếp, Thiên Cương Đại viên mãn cơ hồ là phượng mao lân giác. Sau đó... tổ mẫu còn nói, người năm đó trùng kích Tiên Thiên, bất quá chỉ là mười sáu chuyển.
Ca, đây đều là sai lầm của tu luyện giới, là luận điệu hoang đường. Trước Thiên Nhân cảnh, cao nhất có thể luyện đến một trăm lẻ tám chuyển Chư Thiên Đại viên mãn!
Còn có chuyện như vậy?
Nhậm Tinh Hà hít một hơi thật sâu, hệ thống tu luyện bị đảo lộn, loại rung động này thật khủng khiếp.
Nhậm Tinh Hà đối với đệ đệ này là tín nhiệm vô điều kiện, sảng khoái gật đầu nói:
Trong lúc hai huynh đệ luận đàm, bỗng nhiên Tiểu Kỳ vội vàng chạy vào:
Hai người nhìn nhau, đồng thời gật đầu, đi ra ngoài thì đã thấy Nhậm Thanh Sương vẻ mặt lo lắng.
Nhậm Thương Khung nghe xong, nở nụ cười, tự nhiên nói:
Nhậm Thanh Sương cùng Nhậm Tinh Hà đều rùng mình, có chút giật mình nhìn Nhậm Thương Khung.