Ứng Vô Nhai vốn đã kề bên tuyệt vọng, lập tức như có một chỗ dựa, ánh mắt sáng lên.
Tông đại nhân ánh mắt thản nhiên, đứng ở trước mặt Ứng Vô Nhai, giống như nhìn ra điểm manh mối, khẽ cau mày:
Ứng Vô Nhai, ngươi giống như có điểm chật vật a.
Thuộc hạ sợ hãi, thuộc hạ sợ hãi a. Nhậm Thương Khung kia cũng không biết tụ tập đồng đảng nhiều ít, đối với phủ đà chủ ta chỉ vây mà không công, rồi lại âm thầm tập sát, thập phần đáng giận!
Ứng Vô Nhai ở Thiên Thương phân đà cường thế, nhưng mà ở trước mặt vị đại nhân này, ngay cả hô hấp cũng thập phần cẩn thận, tràn đầy thành kính.
Thôi, nếu ta đến đây, nơi này sẽ không có chuyện gì.
Vâng, vâng, Tông đại nhân ra mặt, Nhậm Thương Khung hắn tự nhiên phải đứng ở bên cạnh.
Ứng Vô Nhai liên tục gật đầu, bộ dạng nịnh hót vô cùng.
Mộ Dung cùng Đông Long nghe mà có chút xấu hổ, nguyên lai đà chủ đại nhân bọn họ, cũng biết vuốt mông ngựa.
Ứng Vô Nhai nghe xong lời này, thiếu chút nữa đôi mắt đỏ lên. Những lời này của Tông đại nhân, thật sự là ấm lòng người a. Lập tức, tất cả ủy khuất, tất cả hy sinh, giống như đều đáng giá.
Trong mắt Ứng Vô Nhai bắn ra một đạo hàn quang, âm trầm mà đáng sợ, dữ tợn cực kỳ. Hiển nhiên, mối hận trong lòng hắn đối với Nhậm Thương Khung, đã đi đến đỉnh điểm.
Tông đại nhân không có thỏa mãn yêu cầu này của Ứng Vô Nhai, khoát tay nói:
Tông đại nhân ngữ khí đạm mạc, nhưng trong ngôn ngữ, lại có uy thế của người nắm giữ sinh tử.
Ứng Vô Nhai còn muốn nói câu gì, lại bị Tông đại nhân phất tay ngăn cản:
Vô Nhai, ngươi không cần phải nói. Nhậm Thương Khung hẳn phải chết, nhưng ngươi không có tư cách giết hắn. Hắn giết người trong gia tộc ngươi, chờ Nhậm Thương Khung chết, ngươi cũng có thể đi giết người trong gia tộc hắn. Hắn giết ngươi chín người, ngươi giết hắn chín mươi cái, chín trăm cái, cũng không là vấn đề gì.
Nga?
Ứng Vô Nhai trước mắt sáng ngời:
Hắn có tộc nhân?
Đúng vậy, căn cứ điều tra, tộc nhân của hắn hiện giờ đang ở Đông Hoang. Chỉ cần ngươi có bản lĩnh, trà trộn vào Đông Hoang Đại Đô, có thể nhờ thành chủ...
Đông Hoang Đại Đô, là đế vương chi thành. Thành chủ nơi này, so với bất luận phân đà đà chủ nào cũng phải cường thế hơn. Dù sao, Đông Hoang Đại Đô là thế lực thế tục đại biểu Thiên Các tổng bộ.
Đông Hoang Đại Đô, là dưới chân thiên tử. Cho dù là thế lực cùng cấp, ở Đông Hoang Đại Đô, cũng mạnh hơn bên ngoài một bậc.
Cho nên, tất cả thế lực phân đà, tới Đông Hoang Đại Đô, cũng không dám làm càn. Trừ vài phân đà trước năm, ở Đông Hoang Đại Đô coi như xài được, phân đà bình thường, ở Đông Hoang Đại Đô căn bản không có quyền lên tiếng.
Ứng Vô Nhai coi như là phân đà đà chủ cường đại, nhưng mà hắn không đủ cùng Thành chủ Đông Hoang Đại Đô chống lại.
Cho nên, muốn tới Đông Hoang Đại Đô giương oai, phải đả thông cánh cửa của Đông Hoang Thành chủ. Không có Thành chủ cho phép, ở nơi này giương oai, chỉ có đường chết.
Ứng Vô Nhai suy nghĩ một lát, ánh mắt âm độc lóe lên, giống như đã có kế hoạch.
Tông đại nhân đối với tâm tình của Ứng Vô Nhai không có bao nhiêu chú ý, chậm rãi đi ra ngoài. Đi ra ngoài cửa, hai chân khẽ động, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, bắn vút lên không.
Lúc này, đã là giữa trưa, nhưng thái dương lại rất ôn hòa.
Nhậm Thương Khung tâm niệm khẽ động, ánh mắt nhìn ra xa. Chỉ thấy một thanh niên nam tử, mang theo uy thế cường đại, từ trong hư không bay ra.
Người này, lại không hung thần ác sát như Lệ Đạo Tông, nhưng khuôn mặt âm trầm, lại có một khí chất làm cho người ta rung động. Hai tay chắp ở sau lưng, một bộ quyền cao chức trọng, có thể tùy ý áp bách người khác.
Nếu nhớ không lầm mà nói, người này Nhậm Thương Khung từng ở Nguyệt Hoa Điện gặp một lần. Chính là thượng giới thiên tài, bài danh so với Nguyên Bạch Lộc còn cao hơn, Tông Không Sân.
Trong ánh mắt Tông Không Sân, bao phủ một vẻ lo lắng, nhưng lại lãnh đạm hỏi.
Nhậm Thương Khung cũng không phủ nhận, khẩu khí đạm mạc trả lời một câu, ánh mắt thản nhiên quét đối phương một cái.
Tông Không Sân trực tiếp ra chiêu bài.
Nhậm Thương Khung tùy ý cười, khó trách uy thế lớn như vậy, nguyên lai Tông Không Sân này là người của Thiên Hình Đường. Bất quá, Nhậm Thương Khung hiển nhiên không thèm để ý thân phận đối phương.
Nghe được năm chữ Cung phụng Thiên Hình Đường này, cũng chỉ cười lạnh nhạt.
Tông Không Sân ngữ khí lành lạnh:
Trong khẩu khí của Tông Không Sân, đầy uy thế của người chấp pháp.
Tông Không Sân khẩu khí bá đạo, vừa lên là muốn Nhậm Thương Khung bỏ cuộc điều tra, hơn nữa còn chụp mũ. Dùng luật pháp Thiên Các đến áp bách Nhậm Thương Khung.
Một khi vận dụng danh nghĩa luật pháp, Tông Không Sân hắn liền chiếm trước đạo lý.
Tông Không Sân ánh mắt uy nghiêm, gắt gao nhìn vào Nhậm Thương Khung, không ngừng thúc dục khí thế toàn thân, tính dùng uy áp phá hủy tâm lý phòng tuyến của Nhậm Thương Khung.
Ánh mắt Nhậm Thương Khung, ý vị thâm trường liếc nhìn Tông Không Sân một cái, lộ ra một tia đùa cợt.
Nhậm Thương Khung thản nhiên cười:
Tông Không Sân sắc mặt trầm xuống:
Ngươi không cần ba hoa, thị phi đúng sai, Thiên Hình Đường ta sẽ theo lẽ công bằng xử lý. Ta nói nhiều với ngươi như vậy, là coi trọng thân phận Chân Kiếm Đạo truyền nhân của ngươi. Nếu không mà nói, ta căn bản không cần phải nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp bắt ngươi, thậm chí chém giết! Thiên Hình Đường chấp pháp, đại công vô tư. Muốn ngươi canh ba chết, ngươi sống không đến canh năm!
Ha hả, nguyên lai chính ngươi cũng biết, ngươi nói nhiều như vậy là vô nghĩa.
Nhậm Thương Khung cười nói:
Nhậm Thương Khung xa xa chỉ vào mặt Tông Không Sân:
Tông Không Sân nở nụ cười, cười rất âm trầm. Nhưng mà, ai cũng biết, trong tiếng cười của hắn, ẩn chứa sự phẫn nộ.
Hắn là Cung phụng Thiên Hình Đường, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quyền cao chức trọng. Mang theo uy phong Thiên Hình Đường, đi đến chỗ nào đều là đánh đâu thắng đó.
Hôm nay, lại bị một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, giáp mặt chống đối!
Làm người có thể nhịn, chứ không thể nhục?
Tông Không Sân tức giận, hóa thành khí thế khuynh thiên, linh lực trong Khí Phủ, dần hình thành một đoàn tinh vân màu tím, ở sau lưng hắn, tử khí cuồn cuộn.
Nhậm Thương Khung không hề vọng động, an ổn như núi, khẩu khí đạm mạc như trước:
Nhậm Thương Khung khí thế bàng bạc, Bất Hủ Đế Khí cuồng dã bùng nổ, dòng khí màu vàng, cũng bắn phá không trung, cùng tử khí kia của đối phương tương đối.
Cường hãn Bất Hủ Đế Khí, ở trên khí thế, cơ hồ là tuyệt thế vô song. Bất Hủ Đế Khí hình thành lĩnh vực, trong nháy mắt, đầy trời kim quang, giống như mặt trời lên cao!
Ếch ngồi đáy giếng? Tông Không Sân thiếu chút nữa bị tức hộc máu, hắn đường đường là Thần Thông cảnh đệ tam trọng, Thần Thông trung kỳ cường giả, cư nhiên bị một tiểu tử mới ra đời, nói là ếch ngồi đáy giếng!
Nếu không phải cố gắng kiềm nén, chỉ sợ đương trường hộc máu. Cuồng a, người trẻ tuổi này, quả thực cuồng đến cực điểm.
Bất quá, Tông Không Sân cũng âm thầm nghiêm nghị, người trẻ tuổi đối diện này, khi Vương Ốc Sơn thí luyện chấm dứt, còn chưa tiến vào Thiên Nhân cảnh.
Hiện giờ, mới trôi qua một năm, lại là Thần Thông cảnh cường giả! Tuy đối phương chỉ là Hoàn Đan cảnh giới, cùng hắn vẫn kém hai cấp.
Nhưng mà, thiên tài từng đả bại qua Âm Dương Đạo truyền nhân, làm cho Tông Không Sân cũng không dám xem thường.
Tông Không Sân khẽ thở dài:
Tông Không Sân một mặt lý giải, trong tay một trảo, đã cầm ra một Phương Thiên Họa Kích (DG: cái này hình như là vũ khí của Lữ Bố, độc giả nào muốn xem thì lên mạng xem hihi),trên Phương Thiên Họa Kích này, lóng lánh tử khí bạo ngược.
Nhậm Thương Khung cười ha hả:
Nhậm Thương Khung nói tới đây, bàn tay vỗ mạnh, Cửu Dương Đại Thủ Ấn ầm ầm bay ra, khí thế nuốt thiên phệ địa, hướng Tông Không Sân đánh tới.