Kính Nguyệt thành, đối với nhân sĩ không phải là dân bản địa, muốn vào Kính Nguyệt thành phải nộp phí dụng rất cao. Bất kể là Đại Đạo cấp của đại tông môn cũng tốt, người buôn bán nhỏ cũng tốt, muốn vào Kính Nguyệt thành, trừ khi là được mời đến, có được lệnh bài hay gì đó xác nhận, nếu không, đều phải ngoan ngoãn bỏ tiền ra.
Hơn nữa, số tiền kia còn không ít.
Khi vệ sĩ gác cổng của Kính Nguyệt thành nói mỗi người phải nộp trăm viên trung linh tam phẩm linh thạch, Tôn Tượng thiếu chút nữa cho là mình nghe lầm.
Tôn Tượng mặt đều tái rồi. Tài sản của hắn, ngay cả trăm trung linh nhất phẩm linh thạch cũng không có, chớ nói chi là tam phẩm linh thạch.
Hắn như thế nào cũng nghĩ không đến, mình đường đường là đệ tử Thiên Các, ngay cả tư cách tiến vào Kính Nguyệt thành cũng không có. Nói đến nói đi, vẫn là nghèo rớt mồng tơi a!
Vệ sĩ kia bình thản hỏi lại:
Tôn Tượng dở khóc dở cười, hắn thật đúng là không có tiền. Hắn còn chưa nghe nói qua, muốn vào thành, lại phải trả tiền, nhưng lần này …aii!
Đang muốn tìm vài câu nói cho đỡ xấu hổ, bỗng nhiên sau lưng có một cánh tay duỗi tới, đem hai khối linh thạch bắn vào trong tay vệ sĩ thủ thành.
Thuận tay vỗ vỗ bả vai của vệ sĩ kia:
Vệ sĩ kia là ngũ chuyển Ngân Đan, nhưng bị đối phương vỗ vai, rõ ràng một điểm phản ứng cũng không có, không khỏi sắc mặt đại biến, nhưng khi thấy linh thạch mà đối phương nhét tới, thì không khỏi giật mình.
Cao linh tam phẩm linh thạch! Con mắt vệ sĩ kia mở to.
Phải biết rằng, một viên cao linh tam phẩm linh thạch, có thể đổi trăm viên trung linh tam phẩm linh thạch. Hai khối cao linh tam phẩm này, giá trị thậm chí còn nhiều hơn hai trăm viên trung linh tam phẩm!
Nhậm Thương Khung cười cười:
Vệ sĩ kia lập tức mỉm cười:
Tiền có thể xui ma khiến quỷ, huống chi là những thủ vệ này. Xem người ta ra tay, cũng biết là một đại nhân vật.
Ra tay liền là cao linh tam phẩm linh thạch, đây tuyệt đối là siêu cấp tài chủ ah.
Nhìn bộ pháp vào thành của Nhậm Thương Khung, con mắt đám vệ sĩ đều tràn đầy sùng bái cùng hâm mộ. Bọn họ cũng biết, lần này đã kiếm được một số tiền lớn.
Hai viên cao linh tam phẩm linh thạch này, giá trị cao hơn hai trăm viên trung linh tam phẩm linh thạch rất nhiều. Số tiền chênh lệch đó không thể nghi ngờ là phí vất vả cho bọn hắn. Đây tuyệt đối là số tiền không nhỏ a!
Tôn Tượng đi theo đằng sau Nhậm Thương Khung, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hắn dù sao cũng là người trẻ tuổi, loại trường hợp này, làm cho hắn cảm thấy có chút mất mặt.
Bất quá hắn càng hiếu kỳ, vị đại nhân này rốt cuộc địa vị là gì, không ngờ ra tay lại rộng rãi như thế? Nhìn bề ngoài, tuổi của vị đại nhân này, cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu.
Sau khi tiến vào thành, Nhậm Thương Khung cũng không ngừng lại, đi thẳng đến phương hướng của Đan Tiên Đông Điện.
Cũng không cần hỏi đường, toàn bộ Kính Nguyệt thành này, khu vực trọng yếu nhất tự nhiên là Đan Tiên Đông Điện. Đan Tiên Đông Điện phảng phất có một loại lực hiệu triệu đặc thù, làm cho đám Dược sư tới Kính Nguyệt thành khảo hạch, không cần hỏi đường, cũng có thể tìm được vị trí của Đan Tiên Đông Điện.
Tôn Tượng đi theo Nhậm Thương Khung, hắn biết, vị đại nhân này không lên tiếng, thì hắn chỉ cần nhìn nhiều học nhiều, không nên hỏi loạn.
Đan Tiên Đông Điện, ở trong khu vực trọng yếu nhất của Kính Nguyệt thành, xa xa nhìn lại, giống như bầu trời cung khuyết, bên trong khí thế rộng rãi, lộ ra vài phần nhân gian tiên khí.
Ở bên trên nóc điện của Đan Tiên Đông Điện, có tầng sương mù nhàn nhạt, tràn ngập một cổ lực lượng làm cho lòng người thanh thản, phảng phất có thể hung đúc nhân tâm, lực lượng thần kỳ đó làm cho người ta quên đi lòng sát phạt.
Cũng chính là cổ lực lượng này, làm cho phương viên ngàn dặm quanh Đan Tiên Đông Điện, đều có một khí chất thoát tục, hấp dẫn người tới gần.
Nhậm Thương Khung tán thưởng, bước chân nhanh hơn, đi tới cửa ra vào của Đan Tiên Đông Điện.
Đan Tiên Đông Điện, phân tiền điện, chủ điện, tả hữu thiên điện, cùng với rất nhiều hậu điện.
Nhậm Thương Khung đi tới trước cửa đại điện, đã bị ngăn lại. Năm thủ vệ của Đan Tiên Đông Điện, nhìn thấy hai người này tuổi còn trẻ, quần áo và trang sức lại là nơi khác, nên có vài phần cảnh giác nhìn lướt qua bọn hắn.
Nhậm Thương Khung cười nói:
Thủ vệ kia quát:
Người thủ vệ này, lườm Nhậm Thương Khung cùng Tôn Tượng vài lần, cười lạnh liên tục. Hai tiểu tử trẻ tuổi này, có lẻ là từ nơi khác đến? Cho rằng Đan Tiên Điện khảo hạch, ai cũng có tư cách tiến vào sao?
Nhậm Thương Khung ngược lại rất vui vẻ:
Thủ vệ kia trừng to mắt, đưa tay ra nói:
Đã như vậy, trước tiên đem lệnh bài Dược Sư cho ta xem.
Không có lệnh bài.
Nhậm Thương Khung cũng không nói dối
Thủ vệ kia ngược lại là vui vẻ:
Ngươi không có lệnh bài, thì tới làm gì? Cố ý đến tiêu khiển chúng ta có phải không?
Ai nói không có lệnh bài, thì không thể tham dự khảo hạch Đại Dược Sư trở lên? Ta nhớ rõ, Đan Tiên Điện khảo hạch, không có quy định như vậy?
Ngươi…!
Thủ vệ kia sững sờ, hắn ở chỗ này thủ vệ cũng trên mười năm. Còn chưa thấy qua nhân vật bại hoại như vậy.
Người nào không biết, Đan Tiên Điện khảo hạch Dược Sư giai vị, bình thường đều là từng cấp đi lên. Ngươi cấp trước đó cũng chưa hoàn thành, không có học đi, đã đòi học chạy sao?
Ai cũng biết, giai vị Dược Sư thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng mỗi một giai vị, khác biệt rất lớn. Có thể nói, mỗi một giai vị, đều có vách ngăn rất lớn. Vách ngăn này, cho dù là thiên tài, không có tám năm mười năm tích lũy, chỉ sợ qua không được.
Người trẻ tuổi kia, trái xem phải xem cũng không quá ba mươi tuổi, lại đến nghiệm chứng Đại Dược Sư? Hơn nữa thoạt nhìn thì trước kia chưa từng tham gia bất luận khảo hạch nào.
Thủ vệ kia sắc mặt có chút lúng túng.
Nhậm Thương Khung bề ngoài cũng có chút khó coi:
Nhậm Thương Khung ngữ khí bất thiện, hắn tuy không muốn cùng thủ vệ kia nói nhảm. Nhưng tên kia cũng không tránh khỏi hơi kiêu ngạo tự mãn một chút.
Thủ vệ này, cũng có lý của hắn.
Nhậm Thương Khung trầm giọng hỏi.
Thủ vệ kia đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên bên đường có một trung niên bận thanh y vội vàng đi tới, cách ăn mặc xem ra là cao tầng Đan Tiên Điện, hướng thủ vệ kia quát:
Thủ vệ kia nhìn thấy người tới, khuôn mặt ngang ngược lập tức biến thành cung kính:
Người trung niên này khẽ nói:
Thủ vệ này nơm nớp lo sợ, sắc mặt xám ngoét:
Hắn có thể đứng ở chỗ này, tự nhiên là có hậu trường, có chút quan hệ. Nhưng mà cho dù có hậu trường cứng ngạnh, cũng chỉ có thể làm một tên gác cổng. Ở trước mặt trưởng lão Đan Tiên Điện, hắn dám lên tiếng sao?
Tô trưởng lão kia hiển nhiên tâm tình cũng không tốt lắm, cau mày, tâm sự nặng nề đi tới, nhìn thấy một màn này, tự nhiên là rất nổi giận.
Quay đầu lại nhìn Nhậm Thương Khung, nói:
Các hạ, ngươi trước kia chưa từng tham gia qua khảo hạch?
Xác thực không có.
Nhậm Thương Khung nhìn Tô trưởng lão này, ngược lại có chút hảo cảm, ít nhất không có bao che khuyết điểm, cũng không có ma cũ bắt nạt ma mới.
Tô trưởng lão cười cười, nhìn hai mắt Nhậm Thương Khung, trong nội tâm cũng cảm thán, tuổi trẻ thật tốt, hậu sinh khả uý.
Tô trưởng lão cười ha ha, thấy Nhậm Thương Khung nói chuyện tự nhiên, không nịnh bợ không kiêu ngạo, lòng rất thưởng thức, gật gật đầu:
Tốt, ta cũng đang muốn đi vào, vậy để ta mang ngươi vào, đi thôi.
Nếu như thế, làm phiền Tô trưởng lão.
Tô trưởng lão cũng không nói nhiều, mang theo Nhậm Thương Khung cùng Tôn Tượng đi vào.
Chỉ để lại Triệu Tam khuông mặt đầy hận ý, trong nội tâm nói thầm:
Sau khi tiến vào tiền điện, Tô trưởng lão đem Nhậm Thương Khung tới chỗ ghi danh, nói:
Các hạ xưng hô như thế nào?
Trường Không.
Nhậm Thương Khung không chút do dự, báo một tên giả. Trường Không, kỳ thật cũng là Thương Khung.
Tô trưởng lão gật gật đầu, lại nói:
Những quy tắc này, Nhậm Thương Khung đã biết thông qua Thiên Trạch Dị Kiến Lục.
Lập tức gật đầu, nói:
Tô trưởng lão thấy Nhậm Thương Khung sảng khoái như vậy, không khỏi nhiều thêm vài phần thưởng thức. Cười nói:
Nhậm Thương Khung đối với quy tắc này đã hiểu. Nếu như toàn bộ người trong thiên hạ, cũng không theo như trình tự mà đến, ngay cả khảo hạch Học đồ cũng không qua, lại muốn khảo hạch Đại Dược Sư, hơn phân nửa là qua không được. Nếu tất cả mọi người đều muốn đi đường tắt mà nói, sẽ rất lộn xộn.
Cho nên, tiền đặt cọc này, kỳ thật là cam đoan cho khảo hạch có thể tiến hành trật tự, ngăn cản những người có tâm lý may mắn cùng cố ý quấy rối.
Nếu như ngươi là siêu cấp thiên tài, có thực lực, có thiên phú, có thể đi đường tắt, Đan Tiên Điện cũng hoan nghênh. Tiền đặt cọc chỉ là hình thức mà thôi.
Bất quá, Nhậm Thương Khung đến, không phải là vì Đại Dược Sư mà đến ah. Nghe Tô trưởng lão nói như vậy, không khỏi cười khổ:
Tô trưởng lão, kỳ thật, ta muốn xin khảo hạch Dược Thánh.
Cái gì?
Tô Thần trưởng lão còn cho là mình nghe lầm, khuôn mặt hồ nghi nhìn Nhậm Thương Khung, nhịn không được hỏi lại:
Cũng khó trách hắn hồ nghi, chỉ là một người trẻ tuổi, xin khảo hạch Dược Thánh? Ai nghe xong cũng sẽ cảm giác mình nghe lầm, nếu không thì là đối phương nói sai.