Khúc Trung Hòa mặc dù không tính là đại nhân vật, nhưng cuối cùng cũng là thủ hạ của Đao Bạch Vũ, cho nên sau khi Đao Bạch Vũ biết được tin tức kia, tự nhiên càng thêm chú ý.
Nếu như Khúc Trung Hòa chết bất đắc kỳ tử, hoặc là nói luyện công tẩu hỏa nhập ma, Đao Bạch Vũ không có quá nhiều gợn sóng, nhưng Khúc Trung Hòa vô duyên vô cớ mất tích, hơn nữa không có bất kỳ dấu vết gì để tra, đây mới là quỷ dị nhất.
Sau khi Vưu Thiên Chiến nghe Đao Bạch Vũ tự thuật, không khỏi có chút kinh ngạc:
Đao Bạch Vũ cũng cảm thấy không có đầu mối nào:
Hạ Tùng Linh thở dài nói:
Hạ Tùng Linh nói xong, đứng dậy hướng phía ngoài từ từ đi tới. Đi tới cửa động, thân ảnh lóe lên, thoáng một biến mất.
Đao Bạch Vũ nhìn Hạ Tùng Linh rời khỏi, trong mắt bắn ra một đạo tinh mang, phảng phất đang tự hỏi cái gì, quay đầu hỏi:
Vưu Thiên Chiến một lúc lâu không nói, bỗng nhiên nói:
Bên trong Nguyệt Hoa Điện, trên tới Lão tổ cung điện, dưới đến trung tầng nhân vật, phần lớn đều tụm năm tụm ba. Bởi vì, Luật Lão tổ của Nguyệt Hoa Điện phát ra thông báo, yêu cầu tất cả nhân vật từ trung tầng trở lên, đến Nguyệt Hoa Điện tập hợp.
Hiển nhiên, Khúc Trung Hòa thần bí mất tích, đã được coi trọng. Lần này, Vưu Thiên Chiến của Trảm Không Đạo tự mình hỏi tới, Nguyệt Hoa Điện không khỏi phải trả lời thích đáng.
Nhưng thật ra, Khúc Trung Hòa ở Nguyệt Hoa Điện, nhiều lắm chỉ là một trung tầng, Nguyệt Hoa Điện sở dĩ coi trọng như vậy, chính là bởi vì có quan hệ này với Trảm Không Đạo.
Nghe Nguyệt Hoa Điện thông báo một chút tình huống, Vưu Thiên Chiến cau mày nói:
Đi tới mật thất mà Khúc Trung Hòa bế quan, phát hiện trong ngoài mật thất, một dấu vết phá hư cũng không có.
Hỏi thăm thủ hạ của Khúc Trung Hòa, đều nói Khúc Trung Hòa bế quan tu luyện, thời điểm bọn hắn phát hiện có chuyện không ổn, đã không biết Khúc Trung Hòa mất tích mấy ngày rồi.
Nguyên Bạch Lộc là thống lĩnh của Nghênh Tân Các, cũng là cấp trên của Khúc Trung Hòa, hướng Đao Bạch Vũ nói:
Đao huynh, căn cứ suy đoán của ta, Trung Hoà mất tích, là chuyện bảy ngày về trước.
Sư tôn, thời gian bảy ngày, cho dù có dấu vết, chỉ sợ cũng không còn rồi. Chuyện này, nhất định là án không có đầu mối, không bằng để Nguyệt Hoa Điện tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.
Đao Bạch Vũ suy nghĩ một chút, cảm thấy Trảm Không Đạo nên đứng ngoài quan sát.
Vưu Thiên Chiến mặc dù biết Hạ Tùng Linh cố tình khiêu khích ly gián, nhưng giờ khắc này, hắn vẫn nhịn không được chỉ hướng Nhậm Thương Khung.
Liên quan đến Nhậm Thương Khung, Vưu Thiên Chiến cũng góp nhặt rất nhiều tình báo. Không thể không nói, Hạ Tùng Linh miêu tả, cũng không có nói ngoa, rất nhiều chi tiết đều có trùng hợp kinh người.
Vưu Thiên Chiến không bày biện bộ dạng hung thần ác sát, mặc dù Nguyên Bạch Lộc không làm môn hạ của Trảm Không Đạo, nhưng Vưu Thiên Chiến cũng biết, Nguyên Bạch Lộc này là tâm phúc của đệ tử mình. Cũng là gia tướng tương lai của Đao Bạch Vũ.
Nguyên Bạch Lộc khí chất phi thường ổn, làm cho người ta có một cảm giác như Đại tướng.
Vưu Thiên Chiến đột nhiên hỏi một chuyện không có liên quan gì, Nguyên Bạch Lộc hơi ngẩn ra, suy nghĩ một chút, mới lên tiếng:
Nói đến Nhậm Thương Khung, Nguyên Bạch Lộc không thể không thừa nhận, kia là một tuyệt đỉnh thiên tài.
Thành tựu hôm nay của Nhậm Thương Khung, đã đầy đủ chứng minh điểm này.
Vưu Thiên Chiến cũng rất tò mò, Chân Kiếm Đạo Lý Dật Phong, đúng là có chút bản lãnh. Điểm này Vưu Thiên Chiến phải thừa nhận.
Nhưng mà tính cách của Lý Dật Phong, Vưu Thiên Chiến cũng rất rõ ràng. Lý Dật Phong dạy đồ đệ, chỉ truyền ý cảnh, mà không ngôn truyền.
Cho nên, muốn nói Lý Dật Phong có thể đem Nhậm Thương Khung đào tạo như thế, Vưu Thiên Chiến tuyệt đối không tin. Hơn nữa, trước khi Lý Dật Phong thu đồ đệ, Nhậm Thương Khung này chỉ là một đệ tử phân đà, có thể đánh bại Hạ Vũ Trùng, đây không phải là rất kỳ lạ sao?
Vưu Thiên Chiến đột nhiên hỏi, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới cái gì:
Nguyên Bạch Lộc cười khổ nói:
Nguyên Bạch Lộc đem nghi ngờ trong lòng mình nói ra.
Vưu Thiên Chiến sâu sắc đồng ý:
Nguyên Bạch Lộc im lặng, đối với Nhậm Thương Khung, sâu trong nội tâm hắn là hâm mộ vô cùng.
Đao Bạch Vũ cười nhạt:
Vưu Thiên Chiến cười ha ha một tiếng:
Hảo tiểu tử, có chí khí. Nếu như ngươi có thể ở ba trăm năm đại bỉ gặp hắn, dùng đao của ngươi, chứng minh đệ tử Vưu Thiên Chiến ta, cuối cùng vẫn mạnh hơn Lý Dật Phong hắn!
Sư tôn yên tâm, thiên phú Linh dược, đệ tử không dám so sánh. Nhưng luận thực lực, đệ tử tuyệt đối không làm người thất vọng.
Cá tính của Đao Bạch Vũ, tựa như ngoại hình của hắn, tất cả đều bộc lộ ra ngoài.
Ân, Bạch Vũ, còn nửa năm thời gian, ngươi ở võ đạo chi lộ, còn có thể tiến bộ. Nhớ kỹ, ba trăm năm đại bỉ này, là võ đài tốt nhất để ngươi dương danh Đông Hoàng Châu.
Đệ tử hiểu.
Ân, ngươi trở về tu luyện, ta đi làm chút chuyện.
Vưu Thiên Chiến nói xong, hồng quang chợt lóe, biến mất khỏi Nguyệt Hoa Điện.
Nhìn Vưu Thiên Chiến đi xa, Nguyên Bạch Lộc bội phục không dứt, hỏi:
Đao Bạch Vũ lạnh lùng cười một tiếng:
Nguyên Bạch Lộc im lặng, hắn cảm giác bên trong chuyện này, lộ ra một số cổ quái. Bất quá hắn cũng biết tính cách Đao Bạch Vũ, biết Đao Bạch Vũ sẽ không để ý những thứ này quá nhiều.
Khúc Trung Hòa trong mắt hắn, là một nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao.
Một đạo huyết vân bay vào Thánh điện của Bách Thảo Đường, uy áp cường đại làm cho Ngụy Phong cùng Tần Xuyên lão tổ kinh động, vội vàng chạy ra.
Nhìn thấy Vưu Thiên Chiến giá lâm, hai vị Lão tổ cũng có chút giật mình.
Vưu Thiên Chiến khoát tay áo:
Vưu Thiên Chiến trong lòng có nỗi băn khoăn, hắn là quyết tâm truy cứu. Nếu như là Nhậm Thương Khung xông vào Thiên Đoạn Sơn Mạch, chuyện này, hắn phải điều tra.
Dù sao, chuyện luyện chế yêu hóa chiến sĩ, Chân Kiếm Đạo cũng không biết. Nếu như Nhậm Thương Khung đi dò la mà nói, có phải là ý chỉ của Lý Dật Phong hay không? Có phải là Chân Kiếm Đạo đã hoài nghi?
Bằng phong cách của Chân Kiếm Đạo cùng Lưu Vân Đạo, quả quyết sẽ không chấp nhận phương thức này, cho nên, Vưu Thiên Chiến phải làm rõ ràng, mới có thể có kế sách đối phó tương ứng.
Ngụy Phong lão tổ cười khổ nói:
Đạo tôn đại nhân, Nhậm Thương Khung lão tổ là cung điện cấp Lão tổ của Bách Thảo Đường, cao cao tại thượng, hai người chúng ta, thực không biết hắn giờ phút này ở địa phương nào.
Ân?
Hai mắt Vưu Thiên Chiến mở lớn:
Các ngươi muốn lừa gạt ta sao?
Đạo tôn đại nhân, thuộc hạ không dám.
Ngụy Phong lão tổ cảm thụ được uy áp của Đại Đạo cấp, trán đổ mồ hôi, hắn thật không có nói láo, hành tung của Nhậm Thương Khung, bọn họ không bao giờ hỏi qua.
Đạo tôn đại nhân, Thương Khung lão tổ rất ít hỏi tới sự vụ cụ thể của Bách Thảo Đường, hắn hoặc là đi ra ngoài du lịch, hoặc là ở động phủ khổ tu.
Động phủ khổ tu?
Vưu Thiên Chiến hừ lạnh một tiếng:
Huyết Vân lóe lên, liền biến mất ở trước mặt hai đại Lão tổ. Ngụy Phong lão tổ nhìn Vưu Thiên Chiến rời đi, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, lẩm bẩm nói:
Tần Xuyên lão tổ thở dài nói:
Ngoài thượng cổ động phủ của Nhậm Thương Khung, uy áp cường đại của Vưu Thiên Chiến trực tiếp xuyên qua cấm chế động phủ, quát lên:
Uy năng của Đạo cấp cường giả, xuyên phá cấm chế động phủ, không ngừng ào ào tiến vào. Cũng may cấm chế này chặn lại phần lớn áp lực, nên trong động phủ không bị tính uy hiếp thực chất.
Hôm nay, Nhậm Thương Khung không có ở đây, trên danh nghĩa, là Mộ Dung cùng Mục Thiên Cơ liên thủ cầm lái. Mà ba người Càn Nhất mặc dù thực lực cao siêu, nhưng thân phận còn không được Nhậm Thương Khung tán thành, còn đang trong thời gian thử thách, cho nên không có quá nhiều đặc quyền.
Bỗng nhiên cảm nhận được uy năng của Đại Đạo cấp, tất cả mọi người bên trong động phủ đều sửng sốt. Đang muốn ra ngoài quan sát, nhưng Mộ Dung lại nói:
Không được hành động thiếu suy nghĩ. Thương Khung đại nhân đã nói qua, hắn không có ở đây, tất cả mọi người không được tự tiện rời khỏi động phủ.
Chu Vân, ngươi đi ra nhìn một chút.
Chu Vân gật đầu, mặc dù đối với Đại Đạo cường giả bỗng nhiên viếng thăm, cảm thấy có chút lo sợ, nhưng tính cách Chu Vân luôn nhanh nhẹn dũng mãnh, dứt khoát đi ra cửa, nhưng không ra ngoài phạm vi của cấm chế.
Cất giọng nói:
Vị tiền bối nào tới chơi? Lão tổ nhà ta đi ra ngoài lịch lãm, không có ở trong động phủ.
Không có ở trong động phủ?
Vưu Thiên Chiến cười lên:
Chu Vân quát lên:
Chu Vân mặc dù khẩn trương, hàm răng va vào nhau lập cập, nhưng vẫn phản kháng nói.