Sự Báo Thù Của Quá Khứ
Nhà hàng năm sao Degauss như một cung điện nguy nga lộng lẫy giữa đường Nguyễn Trãi. Cả đoạn đường bị tắc hẳn bởi các fan hâm mộ và cánh nhà báo. Hàng trăm chiếc xe hơi loại xịn đậu kín cả tầng hầm dỗ xe. Tiếng nhạc vang lên như muốn nổ tung cả khoảng không gần đó. Nắng nhạt của buổi sáng thu thả xuống một cách vô hồn và chiếu lên tấm hình của đôi uyên ương đẹp tựa thiên thần đang để ở cửa. Ông Châu nhìn xung quanh một lượt và gật đầu vẻ hài lòng rồi buông giọng tán thưởng:
Nói xong thì ông bước tới chỗ ông Khôi và hỏi:
Ông Khôi cúi đầu và cung kính nói:
Ông Châu đều giọng:
Được rồi! Bây giờ ông hãy ra ngoài kia gọi Gia Khánh và Huy Bình vào đây! Tôi có việc muốn nói với họ.
Dạ! Tôi đi liền!
Ít phút sau thì Huy Bình và Gia Khánh đi vào. Ông Châu chưa kịp nói gì thì Gia Khánh lên tiếng vẻ lo lắng:
Ông Châu nói một cách khẩn trương:
Huy Bình nói nhẹ giọng:
Ông Châu im lặng một lúc như đang suy nghĩ rồi quay sang Gia Khánh và Huy Bình nói dứt khoát:
Nếu tình hình thế này thì Hào Tâm và những vệ sĩ khác sẽ rất khó để có thể đưa Gia Bảo vào trong. Các fan hâm mộ nhất định sẽ tìm mọi cách để giữ thằng bé ở ngoài. Bây giờ các cậu hãy gọi cho Hào Tâm và nói với cậu ấy là đưa thiếu gia vào bằng lối cửa sau của nhà hàng còn cho ba vệ sĩ khác đóng vai của thằng bé để đánh lạc hướng của các fan ở cửa chính. Còn các cậu thì hãy đợi ở cửa sau để giúp HàoTâm đưa thiếu gia vào trong!
Dạ! Chúng tôi sẽ làm ngay!
Huy Bình và Gia Khánh nói xong thì vội vã bước vào trong. Ông Châu nhìn ra đám đông với ánh mắt sợ hãi. Gương mặt ông trở nên lo lắng như thể cảm thấy sắp có chuyện gì xảy ra với con trai mình. Cảm thấy buổi lẽ đính hôn ngày hôm nay sẽ không thành công. Cái cảm giác này ông đã cảm nhận được một lần cách đây hai tháng trước khi Gia Bảo gặp tai nạn và bây giờ nó lại trở lại trở về bên cạnh ông. Lòng tự hỏi có phải mây mù sắp kéo đến một lần nữa hay chỉ là sự lo lắng quá độ đã đánh lừa cảm giác của ông?
… …
Cao Lam bước vào nhà và đặt xuống bàn một chiếc hộp nhỏ và nói:
Phương Nghi nhìn vào chiếc hộp với đôi mắt tò tò dường như cô đang muốn đoán thử bên trong nó là cái gì nhưng có lẽ lần này trí thông minh của cô không phát huy được tối đa khả năng của nó. Cô ngồi nhăn mặt lại vẻ thất vọng. Cao Lam thấy thế thì buông giọng: -Em không cần phải tra tấn trí não của mình như vậy. Em có quyền mở nó ra xem mà! Đâu nhất thiết phải đoán già đoán non!
Phương Nghi nghe vậy thì cầm thì vội cầm lấy chiếc hộp và mở ra. Cô nhìn vào sợi dây chuyền có chiếc mặt một thiên thần đang dang đôi cánh rồi thốt lên tán thưởng:
Du Kiệt nói vẻ đắc ý:
Cao Lam nghe vậy thì bật cười còn Phương Nghi thì buông giọng thản nhiên:
Du Kiệt nghe vậy thì mặt tái hết lên. Anh nhìn sang Cao Lam cười như hối lỗi rồi nhẹ giọng:
Cao Lam cười nhẹ, véo vào má anh một cái rồi nhấn mạnh:
Du Kiệt nghe vậy thì reo lên mừng rỡ:
Du Kiệt nói vẻ mỉa mai:
Phương Nghi nghe thế thì nói giận dỗi:
Du Kiệt im lặng không nói gì. Cao Lam thì lắc đầu cười nhẹ. Cô bước tới bên Phương Nghi cầm lấy sợi dây lên rồi nói:
Cao Lam vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẽ mỏng manh của Phương nghi và đeo sợi dây chuyền vào cổ cho cô rồi tán thưởng:
Phương Nghi không phản ứng gì. Du Kiệt cũng chỉ ngồi im lặng. Nhìn thấy không khí hơi nặng nề giữa Phương Nghi và Du Kiệt thì Cao Lam liền nói một cách hứng khởi:
Du Kiệt reo lên vẻ thích thú:
Phương Nghi khẽ giọng: -Hai người đi đi! Em không chơi mấy trò của con nít đó!
Cao Lam cười tươi rồi nói:
Phương Nghi im lặng không nói gì. Cao Lam nói vẻ hoài nghi:
Phương Nghi nghe vậy thì nói khẩn trương:
Cao Lam nhấn mạnh:
Phương Nghi nghe vậy thì miễn cưỡng đứng dậy. Cô liếc xéo Du Kiệt như một lời tuyên ngôn “Em bằng mặt nhưng không bằng lòng!Em đi là nể mặt của bạn gái anh chứ nếu anh rủ đi thì đừng có nằm mơ!”
Khoảng nữa tiếng sau thì họ dừng lại trước cổng khu giải trí. Du Kiệt bước xuống xe và lao vào chiếc xích đu. Anh reo lên một cách thích thú mỗi khi có làn gió thổi vào mặt mình theo nhịp đưa lên đưa xuống của chiếc xích đu. Cao Lam dẫn Phương Nghi vào trong rồi nhẹ giọng:
Em hãy chọn ình những trò chơi mà em thấy thích nhất để giải tỏa những điều buồn bực trong lòng!
Dạ!
Phương Nghi khẽ giọng.
Du Kiệt hét lên một cách thích thú:
Phương Nghi nói nhanh:
Cao Lam gật đầu với ánh mắt thân thương rồi bước lại chỗ Du Kiệt. Phương Nghi nhíu mày nhìn xung quanh một lượt rồi thở dài vẻ chán nản:
Phương Nghi nhìn một lượt các trò chơi xung quanh rồi tỏ ra hài lòng với trò tàu lượn siêu tốc mà các cô gái,cậu nhóc tuổi teen đang xếp hàng để mua vé. Cô bước lại và xếp vào cuối hàng. Ánh mắt thích thú khi nhìn lên cái vòng tròn cao hàng chục mét ở trên không. Hai người đứng trước mặt cô là hai cô gái khoảng chừng mười bảy tuổi. Một cô trong số họ nói vẻ khó hiểu:
Cô gái bên cạnh lên tiếng vẻ tức giận: -Cô Bảo Trân đó không xứng đáng để là thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm Thị mình nghĩ trong chuyện này anh Gia Bảo cũng không ưa gì cô ta nhưng chắc là anh ấy bị ba và mẹ mình ép thôi!
Phương Nghi nghe vậy thì giật mình hoảng sợ rồi vội hỏi hai cô gái một cách khẩn trương:
Một cô gái nhấn mạnh:
Phương Nghi hỏi như gào lên:
Cô gái lắc đầu:
Chưa! Nhưng bây giờ có lẽ sắp bắt đầu rồi!
Ở đâu? Làm ơn cho tôi biết là buổi lễ đó được tổ chức ở đâu?
Ở nhà hàng Degauss trên đường Nguyễn Trãi!
Phương Nghi nghe xong thì vội lao ra phía cổng của khu giải trí. Hai cô gái nhìn theo lắc đầu rồi tặc lưỡi:
Cô gái kia nhấn mạnh:
Hai cô gái đập tay vẻ thích thú với suy nghĩ của mình. Phương Nghi vội vàng lấy chiếc Black Berry ra và gọi. Số hiển thị trên màn hình là của Lâm Gia Bảo nhưng số máy liên tục bận. Cô lập tức tắt máy và lao ra đường một cách vội vã lòng thầm nghĩ trong hoảng sợ “ Tại sao lại thế này? Sao lại có chuyện đính hôn của mình với Bảo Trân? Sao mình không nghe Phương Nghi nói gì cả? Một chuyện quan trọng thế này mà sao cô ta không nói với mình? Trời đất! Mình không thể để chuyện này xảy ra được! Mình phải chạy tới đó và ngăn cản chuyện này! Mình không thể cho Bảo Trân bước vào nhà mình với danh phận là thiếu phu nhân được. Mình phải ngăn cản chuyện này ngay lập tức!”
Phương Nghi như cố dùng toàn bộ sức lực để nâng những bước chân của mình về phía trước nhưng bỗng nhiên cô thấy người mình bị ai đó nhấc nổi lên và nhét một cái gì đó nhét vào miệng. Đó là những gì cô cảm nhận được trước khi ngất lịm đi. Một bà cụ đứng gần đó run lên khi thấy Phương Nghi nằm bất tĩnh dưới đất rồi bị hai người đàn ông bỏ vào một cái bao tải. Hai người đàn ông bước tới nhìn bà cụ bằng một ánh mắt lạnh lùng rồi gằn giọng:
Bà cụ run rẩy gật đầu với ánh mắt hoảng sợ rồi đẫm lệ nhìn theo chiếc bao tải vị hai gã đàn ông lạ mặt vứt lên xe và biến mất ngay sau đó.
Du Kiệt cười khoái chí rồi nhảy xuống khỏi xích đu và nói với Cao Lam:
Cao Lam cười tươi rồi nhấn mạnh: -Nhưng mà anh không được đẩy mạnh quá đâu đấy!
Du Kiệt gật đầu dứt khoát:
Cao Lam rụt rè bước lên và nắm chặt lấy hai sợi xích hai bên. Du Kiệt dùng hết sức và đẩy một cái rất mạnh khiến cho Cao Lam hét lên sợ hãi:
Du Kiệt trấn an:
Cao Lam hét lên:
Du Kiệt nghe vậy thì vội vàng chạy lại níu lấy dây xích đu. Cao Lam bước xuống rồi lắc đầu liên tục:
Du Kiệt cười một cách sảng khoái và nói:
Cao Lam nghe vậy thì vội vã nhìn quanh rồi thốt lên lo lắng:
Du Kiệt cười tươi rồi nhẹ giọng:
Cao Lam thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ giọng:
Vậy anh hãy gọi cho Phương Nghi rủ con bé đi ăn trưa với chúng ta đi!
Ăn trưa? Giờ này còn sớm hay là chúng ta chơi thêm chút nữa!
Du Kiệt nói vẻ năn nỉ.
Cao Lam dứt đầu một cách dứt khoát và nói: -Không được! Em thấy tự nhiên đói bụng quá và muốn đi ăn chút gì.
Du Kiệt nhẹ giọng:
Du Kiệt gọi qua số của Phương Nghi nhưng máy không liên lạc được. Anh cúp máy và nhẹ giọng:
Cao Lam gật đầu rồi hai người chạy đi về hai hướng. Họ tìm ở tất cả các trò chơi trong khu giải trí nhưng không tìm thấy Phương Nghi. Cao Lam lấy điện thoại ra và gọi cho Du Kiệt:
Du Kiệt trả lời vẻ lo lắng:
Cao Lam nói rất nhanh:
Du Kiệt cúp máy và chạy vội ra chỗ xích đu. Cao Lam nhìn anh và lo lắng nói:
Du Kiệt cũng tỏ ra hoảng hốt. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói:
Du Kiệt nhấn phím gọi và tỏ ra mừng rỡ khi có tín hiệu kết nối,anh nói khẩn trương:
Vú Hòa nói vẻ kinh ngạc:
Du Kiệt nhẹ giọng:
Du Kiệt cúp máy rồi nói vẻ hốt hoảng:
Cao Lam suy nghĩ vài giây rồi hỏi nhanh:
Du Kiệt nhíu mày suy nghĩ và cố lục lại trong ký ức để trả lời câu hỏi của Cao Lam và rồi bỗng nhiên anh thốt lên như chột dạ:
Du Kiệt vội lục hết trong danh sách cuộc gọi đến rồi nhấn phím gọi vào một số không lưu tên. Anh reo lên một cách mừng rỡ