Bảo Trân nói thản nhiên:
Ông Triệu nói vẻ khẩn trương:
Hay là con lấy lý do chăm sóc Lâm phu nhân rồi ở nhà đi chứ tới đó không an toàn đâu con ạ! Lỡ như có chuyện gì thì …
Ba yên tâm! Con không sao đâu!
Bảo Trân vội trấn an khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt ba mình.
Cô ngưng lại một lúc rồi nhấn mạnh:
Ba đừng lo! Đâu chỉ một mình con tới đó đâu mà ba sợ. Ngày mai có hơn một trăm cảnh sát và hai trăm vệ sĩ cùng tới địa điểm giao tiền nên con sẽ an toàn vả lại con là thiếu phu nhân tương lai thì không thể không đi được! Chúng ta gần đến đích rồi thì không thể làm cho Lâm gia mất lòng tin ở con! Khó khăn lắm con mới lấy được lòng tin của ông già Gia Châu. Bây giờ khi Gia Bảo trở về thì con sẽ tìm cách thúc ép họ tổ chức đám cưới để sau này cho dù Gia Bảo có chết hay gặp phải kiếp nạn gì thì con cũng không phải lo lắng vì khi đó con đã là thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm Thị. Con có thể hô mưa, gọi gió. Có thể làm mọi việc con muốn và lúc đó con cũng không cần phải quan tâm tới sống chết của chồng mình.
A ha ha ah ah ….!
Ông Triệu cười một cách khoái chí rồi nhấn mạnh:
Đúng là bây giờ con đã rất thông minh và ba cũng không cần phải lo lắng cho con như bốn năm trước nữa. Bây giờ thì ba đã có thể hoàn toàn yên tâm về con rồi! Lạnh lùng, quyết đoán và có chút tàn nhẫn! Con cứ y như là một bản sao của mẹ con vậy!
Bảo Trân cười nhạt rồi gằn giọng:
Bảo Trân lắc đầu rồi nhấn mạnh:
Ông Triệu gật đầu rồi tán thưởng:
Bảo Trân lắc đầu rồi nhẹ giọng:
Ông Triệu im lặng vài giây rồi nói giọng tiếc rẻ: -Nếu bây giờ mẹ con còn sống thì chúng ta có thể có trọn được niềm vui! Chỉ tiếc rằng bà ấy đi quá sớm!
Bảo Trân thở dài rồi khẽ giọng:
Cô nói vẻ oán hận:
Ông Triệu gật đầu rồi nhấn mạnh:
Thôi được rồi! Con đừng buồn nữa! Chuyện qua rồi thì cứ để cho nó qua! Chúng ta nên sống cho hiện tại và tương lai. Chúng ta nên nhìn về phía trước ở đó có rất nhiều thứ đang đợi chúng ta. Có tiền bạc, địa vị và những thứ tuyệt phẩm đang chờ chúng ta tới chạm vào và làm chủ nhân của nó.
Ba nói rất hay! Chúng ta không nên để quá khứ làm ảnh hưởng tới tương lai của mình! Chúng ta nên sống cho hiện tại và tương lai! Con nghĩ mẹ ở trên thiên đàng chắc cũng muốn nhìn thấy chúng ta vui vẻ.
Bảo Trân nâng ly và chúc mừng:
Dưới ánh nến và những ly rượu vang hai người họ vui mừng chúc tụng. Chúc tụng ột ngày mai, chúc tụng ột tương lai tràn đầy hạnh phúc ở phía trước. Đây có phải đơn thuần là một sự vô tình, sự tàn nhẫn hay họ chính là những diễn viên quá lão luyện. Lão luyện đến mức họ nhìn đời với một đôi mắt giả tạo và vô cảm với tất cả nỗi đau của nhân thế. Trong khi tất cả mọi người và đất trời đều như nhỏ lệ và đau thương cho nỗi đau của một ai đó nhưng họ vẫn vui vẻ với niềm vui riêng của mình, niềm vui được giấu kín được chôn vùi tận sâu trong trái tim của những con người lạnh lùng và thâm hiểm.
… …
Du Kiệt đưa một ly trà nóng cho ông Dao và nhẹ giọng:
Ông Dao quay lại nhìn đồng hồ rồi khẽ giọng:
Du Kiệt lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh ông:
Ông Dao ngẹn ngào nói:
Du Kiệt khẩn trương nhẹ giọng: -Ba ơi! Ba đừng nói vậy! Chúng ta làm sao có thể biết trước được số phận của mình? Mỗi cuộc gặp gỡ đều đã được ông trời sắp đặt cho dù là tốt hay xấu chúng ta đều phải chấp nhận! Ba và bác Cường cũng vậy! Sao trong cả ngàn người mà ba lại là người cứu bác ấy? Bởi vì đó là duyên phận ba ạ! Là số kiếp đã được sắp sẵn và con không nghĩ cuộc gặp gỡ đó là một sai lầm. Nếu như ba không gặp bác Cường thì bệnh của ông nội có thể sẽ không được chữa. Và có thể người ba cưới làm vợ chưa hẳn đã là mẹ! Con và Phương Nghi chưa hẳn đã được sinh ra và nếu con và con bé không về Hà Tĩnh thì làm sao có thể gặp được bác Tám và mọi người ở ngoài đó? Và nếu không về thì làm sao anh em con có thể biết được quê nội của mình là như thế nào chứ? Ba làm tất cả mọi việc không có gì là sai cả nên ba không phải dằn vặt hay trách móc bản thân nếu ba làm như thế cả con và Phương Nghi đều cảm thấy có lỗi, cảm thấy bọn con là gánh nặng của ba..
Ông Dao nghe vậy thì khẩn trương nói:
Du Kiệt gật đầu rồi nhẹ giọng:
Ông Dao mỉm cười rồi khẽ giọng:
Nói xong thì ông quay lại vú Hòa và nói:
Sáng ra vú chịu khó đi chợ và nấu nhiều món ăn một chút! Phương Nghi đã nhịn đói mấy ngày rồi chắc con bé rất mong được về tới nhà để ăn một bữa cho thật no nê!
Dạ! Tôi nhất định sẽ làm thật nhiều món mà Phương Nghi thích ạ!
Ông Dao gật đầu hài lòng rồi quay sang Du Kiệt và nói:
Du Kiệt gật đầu tán thành rồi nhấn mạnh:
Ông Dao nhẹ giọng với ánh mắt tự hào:
Du Kiệt nghe vậy thì khẩn trương nhấn mạnh:
Ông Dao nói vẻ quở trách