Phương Nghi nghe vậy thì gật đầu một cách miễn cưỡng. Gia Bảo cười tươi rồi nhẹ giọng:
Gia Bảo hít một hơi sâu rồi nói khẽ:
Chắc anh thấy tôi tham lam lắm phải không? Những thứ mà tôi nhớ, những thứ mà tôi muốn làm đều là của anh cả. Tôi cũng không có ý định lấy nó chỉ là tôi sẽ dùng cho tới khi chúng ta sẽ trở lại với thân xác của mình khi đó tôi sẽ trả lại tất cả những thứ đó cho anh.
Phương Nghi im lặng vài giây rồi nói với đôi mắt đầy chân thành:
Gia Bảo nghe vậy thì bật cười rồi nhẹ giọng:
Phương Nghi im lặng không nói gì, đôi mắt chứa nhiều tâm sự, lòng thầm nghĩ “ Chắc chắn tôi sẽ cho cô dùng nó! Tôi sẽ cho cô ăn thật nhiều món ăn của bếp trưởng Duy Hào nấu và cho cô dùng bộ giường cùng những chiếc xe của tôi bởi vì …tôi thật rất muốn cô dùng chúng …tôi thật rất muốn được dùng chúng chung với cô trong suốt cả cuộc đời còn lại. ”
Bữa cơm của họ vừa kết thúc thì KhaXon bước vào. Hắn bước lại nhìn Phương Nghi và Gia Bảo cười nhạt rồi nói mỉa mai:
Gia Bảo nghe vậy thì mặt tái xanh hết. Anh vội nép sau lưng của Phương Nghi như thể trốn tránh ánh mắt đáng sợ của KhaXon. KhaXon lắc đầu rồi lớn tiếng một cách thích thú:
Gia Bảo nghe vậy thì khóc òa lên rồi nói một cách sợ hãi:
Phương Nghi vội vàng trấn an: -Không sao đâu! Hắn dọa đấy!
KhaXon giơ hai tay lên cao rồi nói một cách khoái chí:
Phương Nghi nghe vậy thì hét lên tức giận:
KhaXon lắc đầu phủ nhận:
Sau khi kết trúc tràng cười ghê rợn của mình thì KhaXon bước ra. Gia Bảo sợ hãi hỏi khẩn trương:
Phương Nghi vội vã gật đầu:
Phương Nghi im lặng vài giây rồi quay lại Gia Bảo và hỏi:
Gia Bảo lắc đầu rồi nhẹ giọng: -Tôi cũng không biết nữa! Tôi chưa bao giờ nghe ba hay là anh Du Kiệt nói về chuyện này cả …mà biết đâu hắn ta bị hoang tưởng thì sao?
Hoang tưởng?
Phương Nghi hỏi với ánh mắt kinh ngạc.
Gia Bảo nhấn mạnh:
Phương Nghi lắc đầu vẻ quả quyết:
Gia Bảo nghe nói vậy thì lớn tiếng giận dỗi:
Phương Nghi nghe vậy thì vội vàng thanh minh:
Phương Nghi vừa nói xong thì Gia Bảo quay mặt đi chỗ khác. Ánh mắt anh có vẻ vẫn chưa tha thứ cho những câu lỡ miệng vừa rồi của Phương Nghi. Phương Nghi quay sang hỏi dò xét:
Gia Bảo im lặng không tỏ ra bất cứ phản ứng gì như thể anh không nghe thấy câu hỏi của cô. Phương Nghi thấy vậy định đưa tay xoa đầu anh làm hòa nhưng lại thôi. Cô quay lại và cũng ngồi im lặng. Không khí cứ như vậy cho tới khi cánh cửa mở ra và cả KhaXon, XaNi và PonChu bước vào. Gia Bảo quay lại nhìn với vẻ hoảng hốt. Phương Nghi im lặng và chú ý quan sát. KhaXon cười lạnh lùng rồi vẫy tay ra hiệu. PonChu, XaNi gật đầu rồi bước lại chỗ Phương Nghi và Gia Bảo trói hết tay chân họ lại.
Phương Nghi giãy giụa rồi hét lên: -Các ông làm gì vậy hả? Mau thả chúng tôi ra!
Gia Bảo thì hoảng sợ van xin:
Thấy PonChu và XaNi không có phản ứng gì với lời cầu xin của mình thì Gia Bảo liền nói khẩn trương:
Hay là các ông chỉ cần thả tôi cũng được! Các ông cứ giữ lại cô gái kia còn các ông thả tôi ra đi! Tôi nhất định sẽ không quay lại cứu cô ta đâu.
Thằng đần độn! Mày mau im di! Dành những lời đó xuống mà xin Diêm Vương chứ bọn tao không giúp được gì đâu!
Gia Bảo nghe vậy thì run rẩy nhìn sang Phương Nghi với ánh mắt cầu cứu nhưng cô tỏ ra một thái độ thờ ơ. KhaXon nói lớn tiếng:
XaNi và PonChu nghe vậy liền vội vàng kéo Gia Bảo lại và cột chung với Phương Nghi. KhaXon gật đầu vẻ hài lòng rồi mở chiếc hộp đang cầm trên tay và lấy từ trong đó ra một quả bom hẹn giờ.
Phương Nghi tỏ ra hoảng sợ khi nhìn thấy quả bom trên tay của KhaXon, cô hét lên khẩn trương:
Gia Bảo nghe vậy thì quay lại nhìn:
Á …! Trời ơi! Đó chẳng phải là bom trong phim hay chiếu sao?
Gia Bảo la lên vẻ khiếp đảm.
KhaXon cười thích thú rồi nhấn mạnh:
Không sai! Mày đoán đúng rồi đấy thằng ngu ạ! Đây chính là quả bom và chúng là sứ giả để đưa hai đứa mày đến gặp Diêm Vương.
Ông điên rồi! Sử đụng bom giết người là một tội ác đấy! Pháp luật sẽ không tha cho ông đâu!
Phương Nghi hét lên