Vú Hòa chạy vội ra khi nghe tiếng chuông cửa. Bà mở mắt nhìn kinh ngạc rồi hét lên mừng rỡ:
Phương Nghi mỉm cười gật đầu rồi nói:
Vú Hòa vội mở cửa và ôm chầm lấy cô rồi ngẹn ngào:
Phương Nghi gật đầu rồi khẽ giọng:
Vú Hòa buông tay ra và nhìn hết một lượt khắp người Phương Nghi rồi bà nói với ánh mắt đau khổ:
Phương Nghi gật đầu nhưng không nói gì cả. Lúc ấy bỗng dưng những giọt nước mắt của cô tuôn ra và rơi xuống trên làn da xanh xao và nhợt nhạt đó.Vú Hòa nhìn thấy vậy thì bật khóc nói:
Phương Nghi lắc đầu rồi ngẹn ngào nói:
Phương Nghi vừa nói tới đó thì vú Hòa gật đầu rồi nhấn mạnh với gương mặt đầy nước mắt:
Phương Nghi vội hỏi khẩn trương:
Vú Hòa nói một cách gấp gáp:
Nói xong thì vú Hòa cầm lấy tay cô và kéo vội vã vào trong. Bà đẩy cô ngồi xuống ghế rồi vội vã chạy vào bếp. Phương Nghi nhìn theo và nhẹ giọng:
Vú Hòa lắc đầu phủ định rồi nhấn mạnh:
Phương Nghi nghe vậy thì nhẹ giọng: -Vú ơi! Anh Du Kiệt đâu mà từ sáng tới giờ con không thấy anh ấy?
Vú Hòa thở dài rồi nói giọng buồn bã, đôi mắt của bà dấy lên một niềm thương xót:
Thật tội nghiệp cho anh con! Mỗi khi con gặp chuyện thì thằng bé luôn tự trách mình và dằn vặt bản thân vì đã không giúp được gì cho con. Hôm qua cũng vậy vì chuyện của con và ba con đã khiến cho Du Kiệt suýt làm chuyện dại dột …
Chuyện dại dột? Chẳng lẽ anh ấy định …?
Phương Nghi sợ hãi thốt lên.
Vú Hòa khẽ gật đầu rồi nghẹn ngào nói tiếp:
Phương Nghi nghe xong thì nước mắt giàn giụa trên mặt. Cô hỏi trong tiếng nấc:
Vú Hòa thở dài rồi nhẹ giọng:
Phương Nghi nghe xong thì im lặng không nói gì. Đôi mắt bị nhòe hẳn vì những giọt nước có vị mặn. Trong lòng cô đau nhói lại như có ai đang lấy cả ngàn mũi kim đâm vào. Đây không chỉ là nỗi đau của thể xác mà còn là nỗi đau của linh hồn. Nỗi đau của người con trai họ Lâm có tính tình cao ngạo. Việc hoán đổi linh hồn đã làm xáo trộn luôn cảm xúc của thể xác. Bên trong cơ thể yếu đuối và nhỏ bé của Hà Phương Nghi là một Lâm Gia Bảo –thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị. Một chàng trai trẻ tài năng, mạnh mẽ và đầy tự tin chính vì vậy thân xác này đã không còn đau buồn, yếu đuối và dễ rơi lệ như trước. Đó chính là bản tính vốn có của linh hồn. Nó không cho phép anh được đau buồn và khóc hay chính là trong lòng của anh không có cảm giác thân quen và gần gũi với những người mà thể xác mình tiếp xúc? Thời gian qua đi bào mòn tất cả nhưng đồng thời nó cũng gắn kết những tình cảm chân thật lại với nhau để rồi hôm nay thể xác và linh hồn đã hòa hợp. Bên trong và bên ngoài cùng có chung một suy nghĩ và một nỗi đau. Anh đã khóc và khóc như chính nỗi đau của mình, anh đã cười và cười bằng cả một trái tim … Tất cả là vì linh hồn và thể xác đã thật sự thích ứng và thống nhất hay là có một thứ cảm xúc nào đó đã khiến cho anh thấu hiểu được tất cả những đau khổ cũng như niềm vui của thể xác mà mình đang mang và những người mà nó tiếp xúc?
KhaXon bước vào và nhìn thấy ông Dao đã tỉnh lại thì hắn thốt lên một cách kinh ngạc:
Ông Dao không tỏ ra phản ứng gì trước lời chào đầy ác ý của hắn. KhaXon thấy vậy thì buông giọng mỉa mai:
KhaXon lắc đầu rồi nhấn mạnh:
KhaXon cúi xuống bóp chặt miệng ôn Dao rồi nói qua kẽ răng: -Sao vậy? Mày bị chó ăn mất lưỡi hay sao mà câm họng vậy hả?
Ông Dao vẫn im lặng không nói gì. Đôi mắt liếc nhìn KhaXon đầy giận dữ thấy vậy thì hắn lấy làm đắc ý rồi gằn giọng:
Ông Dao hét lên tức giận với khuôn mặt đầy thương tích:
Mày định làm gì con bé? Tao cấm mày động tới con gái tao.Nếu không thì có liều cái mạng này tao cũng sẽ giết chết mày.
A ha ha ah ah ha ah …
KhaXon nghe vậy thì bật cười khoái chí rồi nói lớn tiếng:
KhaXon lớn tiếng hét lên, đôi mắt rừng rực cả một ngọn lửa của sự tàn độc:
“ Bốp, bốp ”hai cái tát được dùng hết sức làm mặt của ông Dao úp hẳn xuống giường. Nước mắt ông lặng lẽ rơi xuống tấm ga trải giường. KhaXon nhìn thấy vậy thì nói rất hứng thú:
KhaXon gật đầu rồi nhấn mạnh:
KhaXon chép miệng mấy cái rồi nói nhẹ giọng:
Con gái mày thật sự rất đẹp …rất ngon …
Im đi! Mày là loại cặn bã của xã hội. Tao cấm bàn tay nhơ bẩn của mày đụng đến con gái tao!
Ông Dao hét lên với gương mặt giận dữ nhưng đôi mắt của ông lại dấy lên một nỗi sợ hãi.
KhaXon cười nhạt rồi tiếp tục:
KhaXon nói chậm rãi: -Sao vậy? Mày bị chó ăn mất lưỡi hay sao mà câm họng vậy hả?
Ông Dao vẫn im lặng không nói gì. Đôi mắt liếc nhìn KhaXon đầy giận dữ thấy vậy thì hắn lấy làm đắc ý rồi gằn giọng:
Ông Dao hét lên tức giận với khuôn mặt đầy thương tích:
Mày định làm gì con bé? Tao cấm mày động tới con gái tao.Nếu không thì có liều cái mạng này tao cũng sẽ giết chết mày.
A ha ha ah ah ha ah …
KhaXon nghe vậy thì bật cười khoái chí rồi nói lớn tiếng:
KhaXon lớn tiếng hét lên, đôi mắt rừng rực cả một ngọn lửa của sự tàn độc:
“ Bốp, bốp ”hai cái tát được dùng hết sức làm mặt của ông Dao úp hẳn xuống giường. Nước mắt ông lặng lẽ rơi xuống tấm ga trải giường. KhaXon nhìn thấy vậy thì nói rất hứng thú:
KhaXon gật đầu rồi nhấn mạnh:
KhaXon chép miệng mấy cái rồi nói nhẹ giọng:
Con gái mày thật sự rất đẹp …rất ngon …
Im đi! Mày là loại cặn bã của xã hội. Tao cấm bàn tay nhơ bẩn của mày đụng đến con gái tao!
Ông Dao hét lên với gương mặt giận dữ nhưng đôi mắt của ông lại dấy lên một nỗi sợ hãi.
KhaXon cười nhạt rồi tiếp tục:
KhaXon nói chậm rãi