Không chỉ có vợ chồng Lâm chủ tịch mà những vệ sĩ và gia nhân đứng gần đó đều như chết lặng. Ở phía ngoài có tiếng hét lên trong nỗi sợ hãi:
Vợ chồng Lâm chủ tịch đứng yên không nhúc nhích. Đôi mắt mở to kinh ngạc và len lỏi trong đó có đôi chút sợ hãi.
Gia Bảo trở mình rồi ngồi dậy và quay sang mẹ mình nhẹ giọng:
Tiếng nói đó làm Gia Khánh hét lên trong nỗi kinh hoàng:
Gia Bảo nghe vậy thì đứng dậy bước tới và nghiêm giọng:
Cả Hào Tâm và Gia Khánh nghe vậy thì vội vã quỳ sụp xuống và van xin:
“Bốp, Bốp ” hai cái tát cho hai người. Gia Bảo liếc xéo và gằn giọng:
Hào Tâm sờ lên mặt mình rồi reo lên vẻ mừng rỡ:
Gia Khánh nghe vậy thì tỏ ra hoài nghi. Anh run rẩy chạm tay vào chiếc giày dưới chân Gia Bảo rồi reo lên mừng rỡ:
Gia Khánh và Hào Tâm reo lên mừng rỡ và chạy lại bên vợ chồng Lâm chủ tịch nói với đôi mắt sáng rực:
Đến bây giờ ông Châu vẫn chưa hết bàng hoàng, ông run rẩy bước ra và đưa mắt nhìn về phía con trai mình. Gia Bảo cười rất tươi và chạy lại ôm chầm lấy ba mình rồi nói:
Ông Châu chính tai nghe được giọng của con trai thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng ông vội đẩy Gia Bảo ra rồi sờ khắp người anh và nói với một niềm vui khôn xiết: -Có thật là con không? Có thật là con đã sống lại không?
Gia Bảo gật đầu với nụ cười tự tin quen thuộc:
Ông Châu ôm chặt lấy anh rồi nói nghẹn ngào:
Ông Châu vội thả con trai ra và ngồi xuống nói với vợ mình:
Bà Châu nghe vậy thì im lặng. Ánh mắt của bà dường như đã phần nào bình tĩnh lại nhưng vẫn rất thẫn thờ. Gia Bảo thấy vậy thì nhẹ giọng hỏi ba mình:
Ông Châu thở dài và nói khẽ:
Gia Bảo nghe vậy thì vội vàng nói:
Ông Châu gật đầu rồi nhẹ giọng:
Ông Châu thở phào rồi vui mừng nói với Gia Bảo:
Gia Bảo gật đầu rồi nhấn mạnh:
Gia Khánh nghe vậy thì lên tiếng thắc mắc:
Gia Bảo nghe vậy thì liếc xéo rồi gằn giọng:
Gia Khánh nghe vậy thì khẩn trương nói: -Không phải đâu thiếu gia! Chỉ là tôi thấy …vui quá nên mới hỏi vậy thôi ạ!
Ông Châu cười tười rồi nhẹ giọng:
Hào Tâm hỏi khẩn trương:
Gia Bảo gật đầu và nói với một phong thái rất tự tin:
Gia Bảo vừa nói xong thì HàoTâm và Gia Khánh ôm chầm lấy anh rồi reo lên mừng rỡ:
Gia Bảo gõ liên tục vào đầu của hai người họ rồi nhấn mạnh:
Ông Châu nghe vậy thì vội hét lớn tiếng:
Bếp trưởng Duy Hào nghe gọi thì vội vã bước ra. Ông cúi mặt xuống và nói một cách kính cẩn:
Ông Châu nhẹ giọng:
Gia Bảo nghe vậy thì cười tươi rồi nói:
“Gia Bảo? Chủ tịch đang nói chuyện với thiếu gia sao? ”
Bếp trưởng Duy Hào thầm nghĩ trong kinh ngạc và sợ hãi. Ông vội vàng ngước mặt lên để kiểm chứng những lời mà tai mình vừa nghe. Đúng lúc đó Gia Bảo cũng quay lại và nở một nụ cười tươi rói với ông. Có lẽ nụ cười của anh quá quyến rũ và hấp dẫn nên càng làm cho bếp trưởng Duy Hào hoảng sợ. Ông tái xanh mặt và hét lên với đôi mắt kinh hoàng:
Á! Có ma! Á á á á …
“Phịch ”Cơ thể tròn trĩnh của bếp trưởng Duy Hào đổ gục xuống nền nhà và gây ra tiếng động khá lớn khiến ọi người bật cười. Ông Châu lắc đầu rồi buông giọng:
Nói xong thì ông quay sang Hào Tâm và đều giọng