Xin anh đừng làm vậy! Tôi không xứng đáng để một thiếu gia như anh phải hạ mình như vậy! Tôi không đáng đâu! Ở bên anh có bao nhiêu người …anh cần gì phải chọn một cô gái mồ không cha không mẹ như tôi chứ! …
Nói rồi cô ngủ thiếp đi trong sự đau khổ.
Ông Châu nhìn thấy con trai trở về với gương mặt bơ phờ và một đôi chân mệt mỏi thì thầm nghĩ “ Chặng đường này không hề đơn giản chút nào! Hy vọng Gia Bảo sẽ đủ sức để bước tới đích! ”
Ông Châu quay qua ông Khôi nhẹ giọng:
Ông Khôi đáp kính cẩn:
Ông Châu đứng dậy tươi cười rồi bước tới vỗ vai Gia Bảo và nói:
Gia Bảo gật đầu và hỏi với đôi mắt quở trách:
Ông Châu mỉm cười rồi nhấn mạnh:
Gia Bảo nói với giọng ấp úng:
Ông Châu nghe vậy thì bật cười sảng khoái và nói:
Tất nhiên là ba biết chứ! Nếu nói về vật chất thì có cái gì mà Lâm gia chúng ta không có sao con lại phải muốn một thứ ở bên ngoài vả lại cái thứ mà con muốn lại còn biết nói nữa …
Con cũng biết những câu hỏi đó rất ngớ ngẩn!
Gia Bảo nói với vẻ ngượng ngùng.
Ông Khôi im lặng vài giây rồi nói: