Cao Duy nhìn nhìn với ánh mắt buồn thẳm rồi nói với Phương Nghi:
Phương Nghi nhăn mặt định từ chối nhưng Gia Bảo đã ngăn lại,anh nhìn Cao Duy rồi nói vẻ chắc chắn:
Cao Duy nhìn họ vẻ xúc động rồi gật đầu sau đó anh bước vào trong với ánh mắt bi thương.Có lẽ Gia Bảo nói đúng! Cao Duy là người đã mất tất cả chỉ trong một ngày,nói chính xác hơn là một phút. Và có lẽ không mấy ai có thể bao dung,độ lượng để mà không tiếc nuối những thứ mà mình đã gây dựng bao năm bỗng vụt mất mà không có cách gì níu giữ,nếu ai đó nói không thì chăng họ đang tự dối lòng hay họ đang cố vùi dập cái sai phạm đáng tiếc ấy. Cao Duy đã gây ra lỗi lầm trong một phút nhưng chính lỗi lầm đó, nó đã cướp đi tất cả cuộc đời của anh và đối với anh thì Phương Nghi và Gia Bảo lúc này là những người có thể giúp được anh! Có thể đưa anh ra khỏi cái đầm lầy mà đôi chân anh đã vô tình sa vào trước đó!
Gia Bảo định bước vào xe thì Phương Nghi nắm tay anh lại rồi hét lên:
Gia Bảo dường như hiểu được sự tức tối của Phương Nghi,anh nhìn cô vẻ hối lỗi rồi nói vẻ như năn nỉ:
Phương Nghi cười nhạt rồi quát lớn tiếng:
Gia Bảo lặng lẽ không phản ứng gì, tự trách bản thân mình khi anh đã vô tình làm tổn thương lòng tự trọng của Phương Nghi. Gia Bảo mở cửa xe một cách nặng nề sau đó buồn bã bước lên. Suốt cả chặng đường họ không nói với nhau câu gì, mỗi người có một tâm trạng, một vẻ mặt khác nhau dường như giữa họ lúc này bị ngăn cách bởi một bức tường lạnh lẽo. Cái tôi trong họ quá lớn nên đã vô tình làm cho bức tường đó thêm vững chắc.
Gia Bảo chở phương Nghi về tới biệt thự, cô bước xuống xe rồi hậm hực đi vào và không quên ném cho Gia Bảo một ánh mắt hình viên đạn. Phương Nghi ngồi xuống ghế và uống liền ba cốc nước,cô uống như chưa từng được uống,cô giận như chưa từng được giận. Cô thấy mọi vật trong nhà đều chướng mắt,cô vứt hết mấy cuốn tạp chí trên bàn rồi gào lên vẻ khó chịu:
Vì vú Hòa đang ở trong bếp nên không biết là Phương Nghi đã về,nghe tiếng hét bà vội vã đi ra vừa nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô thì bà đã chạy tới hỏi với giọng tức tối:
Phương nghi như khựng lại,ánh mắt cô tỏ ra khó hiểu trước những lời của vú Hòa vừa nói. Cô im lặng vài giây rồi hói nhanh:
Vú Hòa ngơ ngác một lúc thì dường như đã hiểu ra Phương Nghi chưa biết chuyện mình vừa nói. Bà thở dài rồi nói vẻ thương cảm:
Nghe xong thì Phương Nghi vội nói với vú Hòa vẻ rất nghiêm túc:
Phương Nghi nói xong thì chạy ra ga lấy chiếc Audi A5 và lao nhanh ra khỏi nhà. Vú Hòa nhìn theo bóng Phương Nghi cho tới khi khuất hẳn rồi nói vẻ tê tái:
Phương Nghi dừng xe gấp trước cổng trường học rồi chạy ngay vào trường như thể sợ có chuyện gì đã và đang xảy ra với anh trai của mình. Hình ảnh của Du kiệt hiện ra với nụ cười thân thiện trên môi và hình ảnh ông thầy hiệu trưởng phổng phao của cô cứ thao thao bất tuyệt và những ngón tay của ông cứ chỉ vào mặt Du Kiệt liên tục để giảng giãi cho anh nghe về đạo làm người, làm anh và những cách giáo dục cô em gái hư hỏng của mình khiến cho Phương Nghi không giám ngừng nghỉ dù chỉ một phút.Cô ép đôi chân mình leo lên tầng thứ ba mà không được chùn bước nhưng khi đến nơi thì cảnh tượng đang diễn ra trước mắt cô khiến cho cô cảm thấy rùng mình và khó hiểu … Du Kiệt đang cười tươi như hoa bắt tay với ông hiệu trưởng và ông ta cũng đáp lễ bằng cái đập vai thân thiện và nụ cười tít mắt của mình.
Thấy Phương Nghi xuất hiện với gương mặt ướt đẫm mồ hôi và miệng thì há ra như muốn nuốt hết toàn bộ không khí trong căn phòng thì ông thầy hiệu trưởng đáng kính của cô vội lo lắng hỏi vẻ rất quan tâm:
Thầy đưa cho cô một ly nước lọc được đựng trong chính cái cốc thủy tinh mà thầy yêu thương như con của mình rồi nói nhỏ nhẹ:
Đôi mắt của Phương Nghi có vẻ rất lạ dường như cô không tin vào những gì đang xảy ra. Một chuyện chưa từng có! Mặc dù mới học một ngày trong ngôi trường này với thân phận Hà Phương Nghi nhưng tiếng đồn về thầy hiệu trưởng thì đã như một cuốn sách quý được truyền tụng đi khắp nơi.Thầy Nhất Đại Lộ được mọi người biết đến như là một người rất nổi tiếng! Thầy nổi tiếng về mọi phương diện! Từ cân nặng, chiều cao, những bộ quần áo cầu kỳ thầy hay mặc rồi cả cái tính nghiêm nghị quá mức của thầy và nổi tiếng nhất có lẽ là thầy coi tất cả những vật xung quanh mình đều là những vật thể sống. Tất cả những thông tin về thầy đều là những thông tin nóng hổi và chúng được truyền đi với tốc độ cực nhanh. Mỗi ngày họ đều bàn tán về thầy! Đủ mọi chuyện! Ví dụ như có ai đó vô tình hay cố ý đề cập tới cân nặng của thầy thì họ khen:
Rồi ai đó lại ngây thơ nói rằng:
Và cũng có nam sinh nói thẳng vẻ khó chịu:
Vậy mà hôm nay thầy lại chính tay dùng cái ly bảo bối của mình rót nước cho Phương Nghi uống mà vẻ mặt không nhăn nhó và hai hàm răng cũng không nghiến chặt lại! Cô đưa tay lên đầu như cố suy nghĩ,rồi bất chợt cô giật mình vẻ hoảng sợ rồi buộc miệng thốt lên:
Phương Nghi thở dài vẻ như cái ngày đại nạn sắp ập xuống đầu cô. Đúng lúc đó thì thầy hiểu trưởng và Du Kiệt bước vào “Thầy vẫn cười rất tươi! Chẵng lẽ mình đã đoán sai? ”
Thầy tiến lại và nói với Phương Nghi bằng một giọng rất lạc quan:
Phương Nghi nghe vậy thì quá đỗi vui mừng nhưng vẫn muốn hỏi lại để chắc chắn sau này không có chuyện gì xảy ra. Cô nhỏ nhẹ và chậm rãi:
Thầy Đại Lộ vẻ khoan khoái nói tiếp:
Phương Nghi cười réo lên vẻ thích thú:
Thầy Đại lộ nghe vậy thì khoái chí cười,đôi mắt như nhắm hẳn lại nếu có hở thì cũng chẳng đủ ột con kiến bò qua,Phương Nghi nghĩ thầm “ Thầy đúng là … không khác lời đồn!
Cuộc nói chuyện cũng kết thúc! Thầy Đại Lộ tươi cười tiễn họ ra tới cổng và không quên nói vẻ cảm kích:
Sau đó thì Phương Nghi và Du Kiệt ra về. Dường như đã hiểu được phần nào trong câu nói mơ hồ của thầy hiệu trưởng nên Phương Nghi hỏi Du Kiệt một cách như khẳng định:
Du Kiệt nhìn Phương Nghi vẻ ngạc nhiên:
Phương Nghi thở dài rồi nói vẻ dò xét:
Du Kiệt cười vẻ tự hào rồi nói:
Phương Nghi cười nhạt rồi nói vẻ đau xót:
Du Kiệt nói nhanh không cần suy nghĩ:
Phương Nghi thở dài rồi nó vẻ buồn bã và có phần luyến tiếc