Tiếng hò hét trên khán đài làm cho Gia Bảo giật mình và nhận thấy đây chính là cơ hội để đánh bại Thiên Vinh. Ngay lúc đó những hình ảnh của An Hưng và Phương Nghi đã dạy cho anh trong hai ngày qua bỗng hiện rõ mồn một trước mắt. Gia Bảo trong giây lát tung ra một cú đá vào bụng của Thiên Vinh làm anh ngã khụy xuống sàn nhăn mặt đau đớn. Gia Bảo thầm nghĩ vẻ khoái chí “ Thế nào hả? Cảm giác có thích không? Đáng đời! Anh không biết thương hoa tiếc ngọc,dù là tôi đang ở trong thể xác của Lâm Gia Bảo nhưng tôi cũng là một cô gái vậy mà anh dám đánh tôi sao? Tôi sẽ trả thù anh,tôi sẽ cho hai hàm răng của anh gãy ra hết để không còn nở được nụ cười ngạo mạn đó nữa!”
Tiếng vỗ tay vang lên như muốn làm nổ tung trần nhà của nhà thi đấu Cát Hòa những tiếng cổ vũ hét vang lên và gọi tên Gia Bảo.
Trận đấu thứ ba bắt đầu khi tiếng còi của trọng tài chính cất lên. Ít phút nghỉ giải lao hình như là quá ngắn ngủi đối với Thiến Vinh,anh bước vào thảm đấu với gương mặt nhăn nhó. Gia Bảo thì ngược lại anh cười rất tươi và cất tiếng nói khẽ vừa đủ cho Thiên vinh nghe:
Thiến Vinh im lặng không nói gì,ánh mắt của anh hình như hơi tức giận trước những câu nói của Gia Bảo. Thiên Vinh có vẻ không cam tâm mình sẽ phải thua trong trận này nên anh tỏ ra rất cố gắng để có thể dùng các dòn Jochan nhưng hình như sự cố gắng của anh không được đền đáp. Gia Bảo nhanh chóng dùng lực hết sức và đấm vào các vùng đầu,bụng,mặt và lưng của Thiên vinh và sau khi xem xét thì số điểm mà Gia Bảo đạt được là 2 điểm. Thiến Vinh tỏ ra đau đớn và mệt mỏi chính vì thế Gia Bảo đã may khi dành chiến thắng với tỷ số 4
Tiếng vỗ tay của các fan hâm mộ,những ánh mắt đầy khích lệ của bạn bè và cái gật đầu đầy yêu thương của Bảo Trân là những gì anh đạt được sau chiến thắng đầy may mắn này. An Hưng vỗ vai khen ngợi:
Phương Nghi chạy lại cười tươi và nói:
Thiếu Bát nói lớn vẻ rất hào hứng:
Hôm nay vui thế này sao chung ta lại không đi đâu giải trí một bữa?
Vậy chúng ta đến vũ trường!
Ý kiến đó được ủng hộ một cách nhiệt tình. Bốn chiếc xe dừng lại trước cổng vũ trường Home và họ bước vào trong chọn một bàn rộng phía trong góc. An Hưng cười rất sảng khoái và nói:
Không ngờ Thiên Vinh lại bại dưới tay mày một lần nữa chắc hắn rất ấm ức. Gia Bảo nói ngượng ngùng:
Thực ra chuyện này là may mắn thôi! Tôi thật sự không giỏi vậy đâu!
Vĩnh Tài vỗ vai và nhấn mạnh:
Phương Nghi nói vội vã:
Không được đâu! Dùng mấy thứ đó rất có hại! Chúng ta không nên thử!
Một bữa thôi mà có sao đâu!
Vĩnh Tài chống chế.
An Hưng suy nghĩ một lát rồi nói:
Cuộc vui của họ kéo dài khoảng nữa tiếng thì điện thoại của Phương Nghi có tin nhắn gửi tới. Cô định lấy chiếc iphone ra nhưng rồi cô lại thôi,cô vẫn thản nhiên ngồi ăn uống một lúc sau cô giả vờ đứng dậy để đi vệ sinh rồi vào trong đó và mở điện thoại ra xem tin nhắn của ai gửi tới nhưng rồi cô bất giác thốt lên vẻ ngạc nhiên:
Phương Nghi mở tin nhắn ra và đọc nội dung tin nhắn “ Hôm nay cậu thắng tôi là nhờ may mắn! Nếu không phải tôi bị chuột rút thì trận đấu hôm nay người dành chiến thắng không phải là cậu. Bây giờ kết quả đã được công bố tôi có nói gì đi nữa cũng là vô ích nhưng tôi muốn cho cậu biết rằng trận đấu hôm nay cậu dành được chiến thắng là do gặp may mắn chứ không phải là do tài năng. Tôi không phục! Tối nay hẹn cậu ở xa lộ Đại Hàn lúc 9 giờ 30 tối. Tôi không nghĩ là cậu hèn nhát đến nỗi không dám đến!”
Phương Nghi cười gằn rồi nói:
Phương Nghi lập tức trả lời với tin nhắn vừa gửi đến “ OK ”
Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh với những bước chân vội vã. Ra đến bàn Phương Nghi liền nói nhỏ với Bảo Trân:
Chị không phiền nếu em mượn anh Gia Bảo một lát chứ? -Không hề!
Bảo Trân nhún vai.
Gia Bảo đứng dậy vội vã đi theo Phương Nghi ra ngoài, anh hỏi vẻ thắc mắc:
Phương Nghi lấy điện thoại ra mở tin nhắn và đưa cho Gia Bảo đọc. Anh hét lên vẻ hoảng sợ:
Phương Nghi nhìn thấy vẻ sợ hãi của Gia Bảo thì vội khẩn trương với giọng dứt khoát:
Phương Nghi nói ấp úng:
Phương Nghi xuống nước năn nỉ:
Nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của Phương nghi thì Gia Bảo liền gật đầu đồng ý. Phương Nghi nhìn Gia Bảo và nói vẻ xúc động:
Bất chợt có tiếng nói phía sau lưng khiến cả Gia Bảo và Phương Nghi giật mình quay lại:
Phương Nghi gắt lên:
Người thanh niên cười vẻ khoái chí rồi nói giọng mỉa mai:
Thật là kinh ngạc khi tình địch mà bảo vệ cho nhau,thật không khác gì một trò hề rẻ tiền!
Anh dám …
Phương Nghi tức tưởi định hét lên nhưng Gia Bảo ngăn lại. Anh bước lại phía người thanh niên và hỏi:
Người thanh niên nói thản nhiên:
Phương Nghi nhíu mày thầm nghĩ “ Thì ra đây chính là ông anh nuôi đáng sợ của mình! Phương Nghi nói là khi nhìn vào mắt hắn thì có gì đó đáng sợ, nói như vậy hình như là chưa đủ …mình thấy trong mắt của người này không những đáng sợ mà còn có chút lạnh lùng và tàn nhẫn. Cái cách anh ta nói chuyện thì rất ngạo mạn và mỉa mai …hèn gì mà mọi người trong nhà mình đều sợ người này…Nhưng cũng không thể nói vậy được! Mẹ mình vốn là người đâu biết sợ ai. Mẹ đã từng cho vệ sĩ xử lý không ít người còn lỳ lợm và đáng sợ hơn anh ta vậy vì lẽ gì mà mẹ lại sợ Gia Ân không lẽ là vì anh ta là anh của mình? ”
Gia Bảo nhìn Gia Ân và nói nhỏ nhẹ:
Gia Ân cười thích thú và nói chậm rãi:
Gia Bảo mỉm cười thân thiện: -Không sao đâu ạ! Anh cứ làm việc của anh còn chuyện thi karate thì đâu có quan trọng lắm.
Gia Bảo tiến lại phía Phương nghi và nói:
Giới thiệu với cô! Đây là anh trai tôi
Lâm Gia Ân.
Phương Nghi gật đầu chào rất lịch sự. Gia Ân cũng đáp lễ và nói vào tai cô rất nhỏ nhẹ:
Nói xong thì anh cười rất khoái chí, Alex cũng cười theo giọng cười của họ khiến cho người ta có cảm giác ghê rợn và nó đã thu hút không ít người qua đường phải chú ý không ngoại trừ hai cô gái trẻ ở shop trời trang bên kia đường:
Cao Lam gỡ đôi kính râm xuống như để kiểm chứng những gì mà cô gái trẻ đi cạnh mình vừa nói. Cô nhìn sang bên kia đường một lúc và nói:
Cô gái trẻ nói vẻ ngạc nhiên:
Cao Lam nghe vậy thì ánh mắt như khựng lại,cô nhìn chăm chú vào Gia Ân và Alxe rồi nói:
Thu Nguyệt gật đầu khẳng định:
Cao Lam vội vào trong xe và lấy chiếc laptop tìm kiếm một lúc trên trang mạng Google thì trên màn hình nổi lên rất nhiều hình ảnh trong đó có một người đàn ông mang quốc tịch Mỹ tên Alex Macker. Cao Lam nhìn về phía người đàn ông bên kia đường và khẳng định:
Gương mặt của Thu Nguyệt có vẻ đang rất thắc mắc,cô quay sang nhìn bên kia đường và hỏi:
Chẳng lẽ ý chị nói là người đàn ông ngoại quốc đang đứng cạnh Lâm Gia Ân bên kia đường sao?
Không sai! Đó là người mà chị đang muốn Khải Hòa và em tìm. Ông ta tên là Alex Macker và cũng là một trong những tay hacker nổi tiếng thế giới.
Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.
Cao Lam suy nghĩ một lúc và nói:
Chiếc Lexus FA vội quay đầu xe và chuyển bánh. Khoảng một tiếng sau thì dừng lại trước ngôi biệt thự màu trắng. Thu Nguyệt và Cao Lam vội vã bước xuống rồi lên lầu. Cao Lam nói nhanh:
Cao Lam ngồi xuống và mở máy tính lên. Sau một lúc tìm kiếm có vẻ cô đã hài lòng với kết quả mình có được. Lúc đó thì Khải Hòa,Như Tuyết cũng vừa đến họ nhìn Cao Lam và hỏi vẻ lo lắng: -Có chuyện gì vậy chị? Có phải đã tìm được ra kẻ nào đã tung những tấm hình đó không ạ?
Cao Lam gật đầu mỉm cười rồi nói:
Khải Hòa nói vẻ nhấn mạnh:
Thu Nguyệt gật đầu đồng ý:
Như Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói:
Cao Lam mỉm cười và nói nhỏ rất nghiêm nghị:
Cao Lam im lặng một lúc rồi nói tiếp:
Thu Nguyệt nói vẻ ấp úng:
Cao Lam nói lạnh lùng:
Phải tìm cách để cho Alex về Mỹ! Ca sĩ Gia Bảo sẽ bị hắn đạp gục nếu hắn còn ở đây!
Vậy chị đã có kế hoạch cho chuyện này chưa?
Cao lam nhìn lên đồng hồ và nói nhỏ nhẹ:
Khải Hòa nói vẻ thích thú:
Cao Lam mỉm cười rồi gật đầu. Họ vội vã rời khỏi căn biệt thự và khuất bóng dần trong những làn xe dày đặc.
…. …
Cơn mưa đầu thu mang theo nhiều hơi ẩm và lạnh. Những hạt mưa phùn rơi nhè nhẹ lên những chậu ly ly trước bậc thềm,những làn gió thỉnh thoảng thổi vào qua ô cửa sổ khiến cho không khí càng thêm lạnh lẽo. Dưới ánh đèn màu trắng nhạt Phương Nghi ngồi ăn một cách chậm rãi dường như cô cảm thấy không ngon miệng. Vú Hòa thấy vậy liền lo lắng hỏi:
Phương Nghi nói vẻ buồn bã:
Thôi vú đừng làm! Con không có tâm trạng ăn đâu ạ! Vú Hòa hỏi nhẹ nhàng:
Chẳng lẽ con chưa giải quyết được tình cảm của mình? Có phải là người đó lại làm con buồn không?
Dạ không phải! Chuyện này không liên quan tới chuyện tình cảm!
Vú Hòa xoa nhẹ lên mái tóc hạt dẻ của cô và nói:
Phương Nghi vừa định trả lời thì có tiếng chuông cửa. Vú Hòa tỏ ra ngạc nhiên và hỏi:
Phương Nghi reo lên mừng rỡ:
Vú Hòa vội chạy ra mở cửa. Phương Nghi thở phào nhẹ nhõm và nói:
Tiếng vú Hòa nói nhỏ nhẹ vọng vào:
Phương Nghi tỏ ra khó hiểu và ngạc nhiên:
Những thắc mắc của Phương Nghi nhanh chóng được giải đáp. Cô nhìn người thanh niên đang đứng ở phòng khách và lẩm bẩm:
Phương Nghi thả đũa xuống và đi ra. Người thanh niên thấy cô liền tươi cười rất thân thiện:
Phương Nghi đứng như một khúc gỗ,ánh mắt nhìn dò xét vào người thanh niên đang đứng trước mặt và cố gắng vận dụng bộ não để biết được anh ta là bạn của linh hồn hay thể xác của mình.Nhưng có vẻ thất bại,Phương Nghi thở dài rồi bước đến đập vai người thanh niên và nói vẻ hối lỗi:
Cao Duy nghe vậy thì cười rất sảng khoái và nói:
Phương Nghi tỏ ra kinh ngạc và chỉ vào bó hoa đang cầm trên tay người thanh niên và nói:
Truyện này đang được đăng tải tại: K ênh Truyệ n kenh truyen.
Người thanh niên gật rất đầu thản nhiên và nói:
“Sự tự do sao? Không lẽ anh ta chính là …”
Phương Nghi bước tới tỏ ra vui mừng và nói: