Trên bàn có không dưới ba mươi món ăn. Người đầu bếp kính cẩn gắp mỗi món một ít và để lại trước mặt của từng người trong bàn.Bà Châu gắp thử một miếng cá hồi lên ăn và gật đầu vẻ hài lòng:
Ông Châu gật đầu vẻ hài lòng và bày tỏ quan điểm của mình trước món sườn nướng:
Gia Bảo mỉm cười vẻ ngại ngùng trước những lời bình luận của ba, mẹ về các món ăn hôm nay. Anh im lặng một lúc rồi lúng túng nói:
Vợ chồng Lâm chủ tịch bật cười vẻ khoái chí và nói:
Gia Bảo cười thẹn thùng,thầm nghĩ “ Mình đâu biết nói gì đâu! Vợ chồng chủ tịch Lâm là người sành ăn nên mới biết đánh giá chứ mình thì …chỉ ăn mấy món của vú Hòa nấu chứ đã bao giờ ăn bào ngư,vị cá và thịt nai rồi lẩu Mông Cổ như họ. Mình nói vậy là hay lắm rồi!”
Lúc đó có tiếng chuông cửa nên ông Khôi vội vàng chạy ra mở cửa. Ông kinh ngạc và tỏ ra sợ hãi khi nhìn thấy hai người mặc sắc phục cảnh sát đang đứng trước cổng nhà mình. Ông tiến lại và hỏi vẻ kính cẩn:
Một người trong số họ trả lời câu hỏi của ông với một giọng đều đều:
Chúng tôi là thiếu úy Lại An Khương và Sắc Chính Hưng thuộc sở cảnh sát hình sự thành phố tới đây để gặp con trai của chủ tịch Lâm
Lâm Gia Bảo.
Ông Khôi hốt hoảng vội hỏi:
Xin cho biết hai đồng chí gặp thiếu gia nhà tôi có việc gì không ạ?
Chúng tôi có chứng cứ để nghĩ rằng cậu ấy có liên quan tới một vụ án giết người mang tính chất nghiêm trọng xảy ra cách đây một ngày.
Vẻ mặt của ông Khôi kinh hoàng và sợ hãi khi nghe như vậy,ông vội nói:
An Khương vẫn nói với giọng đều đều: -Có hay không thì sau khi điều tra sẽ rõ. Bây giờ yêu cầu ông hợp tác! Ông hãy mở cổng cho chúng tôi vào còn chuyện thiếu gia ông có phạm tội hay không chúng tôi sẽ làm sáng tỏ mọi việc. Tuyệt đối không để ai có tội mà thoát cũng như sẽ không đổ oan cho người vô can.
Ông Khôi run rẩy bấm từng con số để mở cổng rồi vội vàng chạy vào trong. Ông nói vẻ sợ hãi:
Bà Châu buông đũa nhìn ông Khôi với vẻ khó hiểu:
Ông Khôi chưa kịp trả lời thì mọi người tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy hai cảnh sát hình sự đang từ ngoài bước vào.Ông Khôi nhìn vợ mình vẻ lo lắng rồi bước ra và hỏi nhỏ nhẹ:
Chính Hưng và An Khương vội gật đầu chào và nói:
Chúng tôi thuộc sở cảnh sát hình sự thành phố. Chúng tôi tình nghi con trai của ông
Lâm Gia Bảo là người đã gây ra một vụ án mạng quan trọng vào ngày 10/7 vừa qua. Hôm hay chúng tôi cần đưa cậu ấy về sở để lấy khẩu cung mong gia đình hợp tác!
Ông Châu bàng hoàng và thất thần với những gì mình vừa nghe. Gia Bảo buông đũa xuống và sợ hãi nhìn xung quanh. Các gia nhân trong nhà thì nhốn nháo cả lên. Bà Châu hét lên vẻ kinh ngạc:
An Khương nhấn mạnh:
Ông Châu nói vội vã:
An Khương nhấn mạnh:
An Khương và Chính Hưng bước lại phía Gia Bảo và nghiêm giọng:
Gia Bảo hốt hoảng kêu lên:
An Khương gật đầu ra hiệu,Chính Hưng liền lấy còng số tám ra nhưng lúc đó ông Châu tiến lại và nhẹ giọng:
An Khương gật đầu đồng ý. Ông Châu quay sang nói với Gia Bảo ngẹn ngào:
Gia Bảo mếu máo nói trong nước mắt:
An Khương và Chính Hưng vội đưa Gia Bảo đi. Anh gào lên thảm thương:
Bất chợt giọng Gia Bảo hét lớn vẻ khẩn trương: -Mẹ hãy gọi cho Phương Nghi! Nhanh lên! Hãy gọi cho cô ấy và nói cho cô ấy biết chuyện đang xảy ra với con! Chiếc HTC con để trên bàn ăn …mẹ nhất định phải gọi cho cô ấy! Chỉ có Phương Nghi mới cứu được con!
Mọi người bàng hoàng trước những lời của Gia Bảo.Ông Châu vội quay sang nói vẻ khó hiểu:
Bà Châu lặng người đi một lúc rồi nói trong đau khổ:
Bà Châu vội vàng chạy tới bàn và cầm lấy chiếc HTC đang để cạnh chén cơm ăn dở của Gia Bảo. Bà nhấn nút gọi và chờ đợi sau khi đổ chuông ba lần thì có tín hiệu kết nối,giọng của bà Châu khẩn trương:
Giọng Phương Nghi nhỏ nhẹ:
Bà Châu nói trong nước mắt:
Phương Nghi hét lên lo lắng:
Bà Châu khóc òa lên vẻ đau khổ và nói:
Nó …nó bị công an tới bắt đi rồi!
Sao lại bắt Gia Bảo? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phu nhân mau nói cho con biết đi!
Những tiếng nấc ngẹn ngào làm ngắt quãng câu nói của bà Châu:
Phương Nghi hét lên kinh ngạc:
Bà Châu nói vẻ van xin:
Phương Nghi nói dứt khoát:
Phương Nghi cúp máy và quay lại nói với ông Dao và Du Kiệt vẻ hốt hoảng:
Ông Dao hỏi vẻ lo lắng:
Phương Nghi nói khẩn trương:
Phương Nghi quay sang ông Tám và nói vẻ hối lỗi:
Ông Tám đứng vội vàng hỏi: -Thế có chuyện gì mà phải về gấp vậy cháu?
Phương Nghi mỉm cười và nói nhanh:
Ông Tám suy nghĩ một lúc rồi nói:
Phương Nghi nghe vậy thì liền hỏi:
Ở đâu vậy bác mà nó cách đây khoảng bao nhiêu km?
À nó ở Nghệ An và khoảng 50 km.
Phương Nghi nghe vậy thì vội vã cảm ơn rồi quay sang Du Kiệt:
Du Kiệt gật đầu rồi vội vàng đứng dậy và đi ra xe.Chiếc xe chuyển bánh và lao đi với vận tốc rất nhanh trên con đường nhựa đã mòn. Du Kiệt nhìn Phương Nghi và hỏi vẻ sốt ruột:
Phương Nghi thở dài vẻ chán nản và nói:
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà cảnh sát cho rằng anh ấy giết người. Họ đã tới nhà và bắt đi lúc nãy.
Giết người sao? Gia Bảo làm sao có thể gây ra chuyện như vậy được! Cậu ấy nhút nhát và yếu đuối đến cả con gà cũng trói không chặt mà sao lại có thể giết người?
Phương Nghi im lặng một lúc và quay sang Du kiệt dặn:
Du Kiệt gật rồi nhấn mạnh ga,đối với họ thì một phút bây giờ cũng vô cùng quý giá. Khoảng nửa tiếng sau thì họ có mặt tại ga Vinh. Du Kiệt đứng nhìn chiếc máy bay cất cánh và nặng bước ra về. Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua mà tựa cả một thế kỷ. Máy bay hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất thì lập tức Phương Nghi đón taxi về biệt thự Lâm Châu. Vợ chồng Lâm chủ tịch không giấu được sự vui mừng khi thấy Phương Nghi xuất hiện. Cô bước vào nhà và vội vã hỏi:
Ông Châu ngồi xuống vội vàng nói:
“Là 10/7 sao? Đó là ngày mình đang trên đường ra Hà Tĩnh.”
Phương Nghi thầm nghĩ. Cô im lặng một lúc rồi nói rất dứt khoát:
Bây giờ chủ tịch hãy gọi cho luật sư Gia Phong và hai học trò của ông ấy. Vì dù sao ông Gia Phong cũng không thể tham gia vụ này vì luật pháp không chấp nhận những luật sư hay nhân chứng có liên quan tới nghi phạm về mặt tình cảm để đối chấp trước tòa. Còn cháu sẽ tới sở cảnh sát ngay bây giờ để căn dặn Gia Bảo những điều cần thiết trước khi có luật sư.
Nói xong thì Phương Nghi vội vã đi ngay. Ông Châu ngạc nhiên nói:
Sao con bé có vẻ rành chuyện trong gia đình chúng ta vậy?
Tôi nghĩ đó là lý do mà Gia Bảo muốn chúng ta gọi cho con bé!
… …
Tại sở cảnh sát lúc 9giờ 54 phút:
An Khương nhẹ giọng: -Bây giờ anh hãy cho chúng tôi biết tối ngày 10/7 khoảng từ 7 giờ tối tới 11 giờ đêm anh đang ở đâu? Và làm gì? Với ai?
Gia Bảo sợ hãi run rẩy và ấp úng trả lời:
Chính Hưng nhấn mạnh:
Có ai làm chứng cho anh không?
Tôi …cũng không biết sao tự dưng hôm đó …trong biệt thự lại vắng người như vậy?
Nói như vậy có nghĩa là không có ai làm chứng cho anh hết.
Gia Bảo nghe vậy thì đứng dậy và hốt hoảng kêu lên:
An Khương nhìn thấy vẻ hoảng sợ của Gia Bảo thì vội vã nói:
Gia Bảo sợ hãi ngồi xuống. Ánh mắt nhìn về phía An Khương như đang chờ đợi một tia hy vọng ình. An Khương thở dài rồi nói:
Gia Bảo lặng người đi sau khi nghe những lời của An Khương nói. Anh im lặng và cũng lặng lẽ khóc.An Khương và Chính Hưng thấy vậy liền đứng dậy đi ra như muốn để cho anh một khoảng riêng trong lúc này. Một lúc sau thì An Khương quay lại và nói:
Gia Bảo vội vàng đứng dậy và đi ra. Gương mặt tỏ ra vui mừng khi nhìn thấy Phương Nghi đang ngồi ở ghế, anh chạy lại và khóc nức nở,Phương nghi nhìn An Khương vẻ ngại ngùng. An Khương bước lại nói nhỏ nhẹ