Phương Nghi thở gấp và hỏi:
Ông Châu đều giọng:
Phương Nghi vẻ khẩn trương:
Phương Nghi nói xong thì vội vã chạy lên phòng của Gia Ân. Cô mở cửa và tìm khắp nơi một cách kỹ càng. Tất cả các vật dụng trong phòng của Gia Ân đều được Phương Nghi tìm rất kỹ nhưng kết quả không được như cô mong muốn mọi vật dường như không có bất kỳ dấu hiệu nào khác lạ so với đặc điểm vốn có của nó. Phương Nghi bước ra vẻ buồn bã,ông Châu ngạc nhiên hỏi:
Phương Nghi ngồi xuống và thở dài:
Bà Châu rỏ ra kinh ngạc và khẩn trương:
Phương Nghi im lặng một lúc và hỏi:
Thế chủ tịch và phu nhân có biết cô gái tên Điền Cao Lam không ạ?
Có! Cô ấy là người mà báo chí hay nói là người tình bí mật của Gia Bảo.
Vợ chồng Lâm chủ tịch cùng thốt lên.
Phương Nghi nhấn mạnh:
Cháu vừa gặp cô gái đó. Cô ấy nói những tấm hình trên mạng và cả vụ sát hại Nhậm Thùy Hương đều do Alex và Gia Ân làm ạ!
Hả? Cháu nói sao? Là Alex và Gia Ân gây ra chuyện này sao?
Bà Châu hét lên sợ hãi.
Thật sự mọi chuyện này đều do Gia Ân làm sao cháu?
Ông Châu bàng hoàng. -Đúng ạ! Chị Cao Lam nói Alex không phải là một người bình thường ông ta chính là một hacker máy tính nổi tiếng thế giới. Những tấm hình trên mạng và hệ thống camera bị nhiễu vào tối ngày 10/7 đều là do ông ta làm cả. Mục đích của việc này là cố đẩy Gia Bảo vào tù để không làm mất đi một nửa số tiền thừa kế tài sản của Gia Ân.
Vợ chồng Lâm chủ tịch nhìn nhau ngẹn ngào rồi đẫm lệ:
Phương Nghi lắc đầu phản đối:
Phương Nghi ngồi xuống thở dài vẻ chán nản. Lúc đó điện thoại cô đổ chuông số gọi đến là Nhạc Thái Dân. Phương Nghi vội bắt máy và nói:
Thái Dân tắt máy và nhăn mặt khó hiểu:
Ông Long nói vẻ quở trách:
Thái Dân thở dài và nói thiểu não:
Ông Long nhấn mạnh:
Thái Dân im lặng một lúc và nói:
Ông Long trầm tư rồi nói:
Thái Dân lấy một điếu thuốc ra và hít một hơi dài. Đôi mắt nhìn ra cửa sổ với bao phiền muộn. Ánh nắng mờ nhạt tựa như không có của buổi chiều thu làm ọi vật xung quanh trở nên u ám và tối tăm. Và làm dập tắt những tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng của người đàn ông có gương mặt đượm buồn bên cửa sổ.
Phương Nghi đứng dậy xin phép ra về. Bà Chậu xúc động nói:
Phương Nghi nghe vậy thì vội vàng nói: -Xin bác đừng nói như vậy sẽ làm cháu thấy áy náy trong lòng! Cháu và Gia Bảo là bạn thì phải giúp đỡ anh ấy chứ ạ! Bác không cần cảm thấy nặng lòng vì những chuyện đó!
Ông Châu nói vẻ cảm kích:
Dù nói thế nào thì bác cũng muốn cảm ơn những gì cháu đã làm cho Gia Bảo. Thật sự nhìn thấy sự nhiệt tình của cháu mà bậc làm ba,mẹ như hai bác cảm thấy hổ thẹn!
Bác lại nói thế nữa rồi! Xin hai bác đừng nói những lời khách sáo như vậy! Việc chúng ta làm tất cả cũng chỉ vì một mục đích là muốn Gia Bảo được minh oan nói như vậy thì có nghĩa chúng ta đều là người một nhà và không cần phải khách sáo gì cả.
Nói xong thì cô vội vàng bỏ đi. Ông Châu nhìn theo ngẹn ngào nói:
Bà Châu khóc òa lên và nói trong nước mắt:
Ông Châu không nói gì.Hai khóe mắt ông rơi ra những giọt nước trong suốt như thủy tinh nhưng nó được kết tinh từ những đau khổ và tuyệt vọng trong trái tim của ông. Bà Châu tự trách mình:
Ông Châu nói trong tiếng nấc:
Bà Châu khóc lóc một cách thảm thiết và gào lên trong đau khổ:
Ông trời ơi! Nếu muốn trừng phạt thì xin hãy trừng phạt tôi! Tất cả chuyện này đều là do tôi gây nên xin ông hãy trừng phạt tôi và tha cho đứa con trai tội nghiệp của tôi. Xin ông hãy tha cho nó! Tôi xin ông hãy tha cho Gia Bảo … Tại sao lại đau khổ thế này? Tại sao lại có những giọt nước mắt muộn màng thế này? Tại sao họ lại không thể tránh khỏi những mất mát và đau thương của hiện tại? Những gì đang xảy ra không quá kinh ngạc đối với tính cách của Gia Ân nhưng sao họ vẫn thấy rất khó để có thể chấp nhận. Họ đau khổ như đang có ai xát muối vào trái tim mình vậy. Sự thật phũ phàng khiến cho người ta phải lực chọn mất một trong hai. Tất cả chính là một sai lầm ngay từ lúc bắt đầu! Để bây giờ tự oán trách bản thân và dằn vặt lương tâm của mình nhưng tất cả dường như là đã quá muộn màng tất cả không còn cách cứu vãn.Thời gian không cho bất kỳ ai một phép thử. Chúng ta đã lựa chọn thì sẽ không có cơ hội để chọn lại lần hai và cũng không có cơ hội để sửa chữa nhưng lỗi lầm do sự lựa chọn của mình gây ra.
… …
Phương Nghi đi vào một quán cà fê gần nhà nghỉ Mỹ Liên và bước tới nhẹ giọng hỏi một cô nhân viên ở đó:
Cô nhân viên nhẹ giọng:
Phương Nghi lấy từ trong túi chiếc áo khoác ra một tấm hình và hạ giọng năn nỉ:
Cô gái im lặng vẻ như đang suy nghĩ. Thấy vậy Gia Bảo nói như van xin:
Cô gái sau một lúc suy nghĩ thì nhăn mặt và nhẹ giọng:
Phương Nghi thở dài thất vọng rồi khẽ nói:
Nói xong thì cô bước đi vẻ mệt nhọc. Cái bóng dáng buồn bã và thiểu não làm cho cô như muốn đổ gục xuống đường. Bất chợt lúc đó cô nhìn thấy cánh cửa của ngôi nhà đối diện với nhà nghỉ Mỹ Liên mở cửa và sau đó một người đàn ông ngoài bốn mươi dẫn theo một đứa trẻ khoảng mười hai tuổi bước ra. Phương Nghi thầm nghĩ trong vui mừng “ Gia đình này ở đối diện với nhà nghỉ Mỹ Liên chắc chắn họ sẽ biết được điều gì đó vào hôm xảy ra vụ án. Mình nên lại đó hỏi xem biết đâu người đàn ông và đứa bé kia nhìn thấy Gia Ân xuất hiện ở nhà nghỉ vào tối 10/7 thì sao. Nếu như vậy thì mình sẽ lật tẩy được bằng chứng ngoại phạm giả của hắn tới lúc đó thể xác của mình sẽ được minh oan và thoát được khỏi cái án bất nhân đó!”
Nghĩ vậy nên quên cả mệt nhọc Phương Nghi vội vàng chạy tới chỗ người đàn ông và đứa bé đó. Cô cúi lễ phép và đều giọng nói:
Người đàn ông khẽ gật đầu rồi nói:
Phương Nghi mỉm cười vẻ mừng rỡ rồi vội vàng lấy ra tấm hình của Gia Ân và hỏi nhanh:
Người đàn ông mím chặt môi vẻ khó hiểu rồi nói:
Phương Nghi có vẻ hoài nghi với câu trả lời của người đàn ông nên nhẹ giọng hỏi để xác minh:
Người đàn ông trả lời vẻ dứt khoát