Chăm sóc Mạc Bảo Bảo từ nhỏ Trương mẹ nhìn thấy tình huống này, trong lòng biết ngoài Mạc lão gia ra thì ai tới gần bé cũng không được, bà không nghĩ nhiều, bước tới kéo cánh tay Viện trưởng hỏi:
Điện thoại ở chỗ nào? Mau dẫn tôi đi gọi điện thoại cho Mạc lão gia, để lão gia tới đây gấp, bằng không nếu Mạc Bảo Bảo có chuyện gì, các người ai chịu trách nhiệm hả?
Đúng, đúng, đúng, gọi điện thoại..
Viện trưởng cũng hoảng loạn, lôi kéo Trương mẹ hoảng không trạch lộ hướng phía sau chạy, lại thấy phương hướng không đúng, vội vàng xoay người hướng phía văn phòng chạy tới.
Trời ạ, chuyện lớn như vậy làm sao cô dám tự mình xử lý, thế mà lại không nghĩ báo cáo cấp trên, cô bị dọa hồ đồ rồi.
Trương mẹ vừa chạy vừa hướng về phía các giáo viên nhà trẻ hô:
Trương mẹ chạy vào văn phòng trước tiên, cầm điện thoại quay dãy số gọi về trong nhà, chỉ nghe thấy âm thanh "tít..
tít..", nửa ngày cũng không ai nghe máy, xem ra trong nhà không có ai, lão gia chắc là đã ra ngoài làm việc rồi.
Bà cũng không biết lão gia làm việc ở đâu, làm sao bây giờ?
Trương mẹ gấp gáp đi qua đi lại, làm cho Viện trưởng đứng bên cạnh thấy cũng gấp theo, vội vàng hỏi: "Thế nào? Thế nào rồi?"
Trương mẹ không có tâm tư để ý tới cô, đang rối rắm nghĩ cách giải quyết, đột nhiên nhớ tới hôm nay lão gia để lại hai cận vệ canh gác ở cửa để bảo vệ Mạc Bảo Bảo, quyết định thật nhanh chạy ra cửa tìm bọn họ.
Bà không biết lão gia ở đâu, nhưng cận vệ của lão gia thì biết, nếu bọn họ không biết, bọn họ cũng có thể liên hệ cận vệ trưởng bên cạnh lão gia.
Viện trưởng thấy Trương mẹ dẫn theo hai cận vệ cầm súng xông vào làm cô sợ hết hồn, nghĩ rằng tới bắt cô, chân đều mềm nhũng, đặt mông ngồi dưới đất bất động, trong lòng nghĩ: "Xong rồi..
xong rồi.."
Hai cận vệ chạy nhanh lướt qua cô, nhanh chóng quay số điện thoại, sau đó nghe cận vệ đứng bên trái vội vàng nói:
Bên kia nghe nói như thế, bất chấp tra xét, vội vàng kết nối cuộc gọi.
Ngay khi phòng bảo vệ bên kia vừa mới nghe máy, bên này liền hấp tấp nói:
Phòng bảo vệ bên kia vừa nghe đến chuyện của Mạc Bảo Bảo, không hỏi lời nào, vội vàng cho người đi bên ngoài phòng họp mời cận vệ trưởng của Mạc lão gia đến.
Không đến một phút sau, cận vệ trưởng thở hổn hển chạy đến phòng bảo vệ nghe điện thoại, lo lắng hỏi:
Bên kia nghe tiếng cận vệ trưởng, rất nhanh đem tình huống Mạc Bảo Bảo báo cáo đại khái, cuối cùng bổ sung nói:
Cận vệ trưởng vừa nghe nói Mạc Bảo Bảo khóc lớn không ngừng, còn dính máu đầy người, ngay cả Trương mẹ cũng không cho lại gần, biết ngay có chuyện lớn.
Mỗi khi Mạc Bảo Bảo khóc chỉ có Mạc lão gia dỗ được bé, nếu không có lão gia dỗ, bé sẽ khóc đến mức đau sốc hông.
Mà làm cho mọi người lo lắng là Bảo Bảo bẩm sinh bị chứng hen suyễn nhẹ, bình thường không có ảnh hưởng gì nhiều, nhưng bé khóc lâu sẽ thở không nổi mà ngất xỉu, nghiêm trọng hơn là hô hấp khó khăn dẫn đến tử vong.
Hiện tại nhà trẻ cách bệnh viện cũng xa, bác sĩ gia đình lại không ở bên cạnh, vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy không chỉ có Mạc Bảo Bảo mệnh, mà còn thêm Mạc lão gia mệnh.
Tình huống nghiêm trọng thế này, cho dù Mạc lão gia đang tham gia Quân ủy đại hội cũng phải tìm cách vào cho lão gia biết.
Cận vệ trưởng quyết định thật nhanh, mở miệng chỉ thị:
Mọi chuyện đều lấy Mạc Bảo Bảo an toàn là trên hết.
Vội vàng cúp điện thoại rồi chạy đến phòng họp của Mạc lão gia.
Tới cửa phòng họp, cận vệ trưởng điều chỉnh trạng thái bình tĩnh lại, thở nhẹ mấy hơi để ổn định hô hấp, sau đó gõ cửa, nghe thấy bên trong kêu: "Vào đi" rồi mới mở cửa ra, hắn cúi đầu chào tất cả lãnh đạo trong phòng, báo cáo:
Nói xong nhìn quanh một vòng, thấy Quân ủy Chủ tịch ngồi trên bàn hội nghị vẫy tay hướng Mạc lão gia gật đầu, mới bước nhanh đi qua, nói nhỏ vào tai Mạc lão gia.
Mạc lão gia vốn đang có thần sắc nghi hoặc, nghe cận vệ trưởng báo cáo sau trở nên khiếp sợ, bất giác đứng lên chạy về phía cửa, lại bị cận vệ trưởng nhắc nhở mới quay trở lại vị trí ban nãy, vội vàng nói với Chủ tịch:
– tuy trong lòng lo lắng vạn phần, lại chỉ có thể kiên trì đứng xin phép.
– Chủ tịch thân thiết hỏi han, các lão chiến hữu xung quanh cũng hướng ánh mắt thân thiết về ông.
Mạc lão gia cũng không giấu diếm, vội vàng nói:
Nói xong xoay người đi ra ngoài, bước chân càng đi càng nhanh làm cho cận vệ trưởng theo phía sau hoảng sợ, lão gia đã lớn tuổi, chịu không nổi ép buộc như vậy.
Mà còn lại mọi người trong phòng họp thì nhìn nhau, lắc đầu thở dài.
Vài lão quân nhân đồng lứa với Mạc lão gia nghĩ đến gia cảnh của ông thì thở dài, bọn họ đến tuổi này rồi cũng xem như công thành danh toại, người nào cũng con cháu cả sảnh đường, hưởng thụ thiên luân chi nhạc.
Chỉ có Mạc lão gia, từ nhỏ đã mất cha, thanh niên lại mất mẹ, trung niên mất vợ, lúc về già ngay cả con trai và con dâu đều mất, toàn bộ Mạc gia tính ra cũng chỉ có ông và Mạc Bảo Bảo.
Hiện tại lại nghe nói Mạc Bảo Bảo xảy ra chuyện, hơn nữa là chuyện lớn, bằng không Mạc lão gia sẽ không lòng nóng như lửa đốt chạy đi.
Vạn nhất Mạc Bảo Bảo có chuyện gì, Mạc lão gia làm sao sống nổi, nghĩ đến đây làm sao mà bọn họ không thở dài đây.
Người trẻ tuổi thở dài vì thấy Mạc lão gia rất sủng ái Mạc Bảo Bảo, ngay cả Hội nghị Trung ương, Hội nghị Quân ủy quân sự cũng vì Bảo Bảo mà nửa đường rời đi trước, này cũng là sủng ái quá thể đi.
Khi Mạc lão gia tới nơi thì Mạc Bảo Bảo đã khóc nhiều giờ liền.
Mạc lão gia vội vàng chạy tới chỗ bé, thấy bé run rẩy ngồi dưới đất, váy trắng tràn đày máu tươi và bùn đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trướng xanh tím, hai nắm tay để bên miệng, một nắm tay toàn dấu răng máu chảy đầm đìa, nắm tay còn lại bị bé cắn chặt không buông, khóe miệng máu chảy liên tục, đem tay của bé cắn nát, nhưng bé cũng không nhả ra, cả người khóc không ra tiếng nữa.
Đôi mắt vốn to tròn sáng ngời giờ đây sưng như quả hạch đào còn đang rơi lệ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm xung quanh, chỉ cần ai cử động một chút hoặc là phát ra âm thanh bé liền khóc kêu lên, giống như ấu thú gào thét, tiếp đó liền dùng sức cắn nắm tay, tựa như làm như vậy bé mới không sợ hãi.
Cảnh tượng trước mắt làm cho mọi người đau lòng lại cũng không dám cử động.
Mạc lão gia thấy Bảo Bảo như thế làm sao còn bình tĩnh nữa, chạy vội tới chỗ bé.
Bảo Bảo vốn đang vẻ mặt phòng bị định thét chói tai lên, nhìn thấy là gia gia của bé liền trầm tĩnh lại, đứng lên hướng về Mạc lão gia chạy tới.
Mạc lão gia ôm bé vào trong ngực nhẹ giọng dỗ dành làm cho bé ngừng khóc.
Thế nhưng lần này bé không ngừng, cảm thấy bị ủy khuất thật nhiều, bé nhào vào lòng ông khóc lớn, nước mắt rơi như mưa, muốn nói nhưng không phát ra tiếng được, bé gấp gáp đến độ đem nắm tay bị cắn máu chảy đầm đìa nắm càng chặt, cắn răng, nghẹn khí, thở đều trở nên khó khăn, làm cho Mạc lão gia sợ hãi, vội vàng vỗ lưng bé dỗ:
Bảo Bảo nghe lời ông nói liền hé miệng, bắt đầu hít vào, thấy thế Mạc lão gia yên tâm thở một hơi, trời ơi, vừa mới Bảo Bảo thiếu chút nữa ngừng thở, xém chút hù chết ông.
Thấy Mạc Bảo Bảo rốt cuộc hít thở thông suốt Mạc lão gia thoáng yên tâm, nhìn lại thấy buổi sáng còn trắng noãn mu bàn tay, giờ đây bị bé cắn huyết nhục mơ hồ, trên mặt, trên người đều là máu, nói cũng không nói được, quả thực làm cho ông đau lòng.
Mạc lão gia cũng không nói với mọi người xung quanh, chỉ liếc mắt với cận vệ trưởng, để cho hắn xử lý mọi chuyện rồi ôm Mạc Bảo Bảo rời đi, vừa đi vừa dỗ:
Vô luận sau này phát sinh chuyện gì, ông sẽ không cách xa Bảo Bảo nhà ông.
Không cho bé đi nhà trẻ cũng được..