CHAP 3: HẠNH PHÚC
Nó cựa mình, đôi mắt chậm rãi hé mở. Nó chống tay, cố gượng đứng dậy. Khẽ lắc lắc đầu, từng kí ức của nó về kẻ lạ mặt lần lượt hiện ra. Nó nhớ... nó đã bị vòng tròn phép thuật làm cho ngất đi.
Ngất???
Nghĩ đến đây, nó trở nên hoảng hốt. Đầu óc nó lúc này hoàn toàn tỉnh táo, nó lo sợ nhìn ngó xung quanh. Nó bất giác trở nên ngơ ngác.
Nó... vẫn đang ở nhà mà??? Rốt cuộc thì... chuyện gì đã xảy ra???
Mọi chuyện thật rối rắm khiến nó nhất thời không thể hiểu được rốt cuộc đang diễn ra chuyện gì. Nó không suy nghĩ gì thêm mà vội vã chống tay, bước xuống giường. Nó phải biết rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra. Nó... phải tìm hắn. Đúng vậy. Nó phải tìm hắn để hỏi cho rõ.
Thế nhưng, chân nó còn chưa kịp chạm đất thì cánh cửa gỗ đã mở ra, hắn từ ngoài bước vào, dáng vẻ vô cùng bình thản, vẫn hệt như mọi ngày. Nhìn thấy nó, hắn mỉm cười dịu dàng.
Nó sau một phút định thần, vội vã lao đến ngay cạnh hắn ôm chầm lấy hắn. Rồi, nó đẩy hắn ra, xem xét khắp người hắn. Hắn vẫn ổn, nó thở phào, vậy là nó an tâm rồi. Còn hắn, trước hành động của nó hắn tỏ ra vô cùng kinh ngạc xen lẫn khó hiểu, nhìn nó chằm chằm.
Lúc này, nó mới lên tiếng:
Hắn khó hiểu nhìn nó, đưa tay sờ vào trán nó rồi lại sờ vào trán mình. Hắn lên tiếng:
Nó nhanh chóng đáp lời:
Hắn vẫn nhìn nó, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu.
Nó mất dần bình tĩnh, nhanh chóng nói:
Hắn lại nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu như vừa nãy:
Nó thừ người ra, chuyện này... là thế nào???
Hắn nhìn thái độ của nó, một lúc sau bất chợt à lên rồi cốc nhẹ vào đầu nó, sau đó ôm chặt nó vào lòng:
Nói rồi, vòng tay hắn ôm lấy nó chặt hơn:
Có lẽ do ban ngày em suy nghĩ quá nhiều, lại lo lắng khi chỉ có mình Haku đi giao thư nên đêm mới nằm mơ như thế.
Nhưng...
Nó toang nói gì đó nhưng rồi chợt im lặng, nó vòng tay, ôm lấy hắn, khẽ nở một nụ cười dịu dàng:
Phải, có lẽ... chỉ là mơ thôi. Tuy nói vậy nhưng lòng nó vẫn không khỏi suy nghĩ. Đã lâu, rất lâu rồi, kể từ cái lần nó giải quyết tất cả ân oán và tiêu diệt Gurena thì... nó... đã sớm không còn gặp bất kì giấc mơ nào vào ban đêm nữa rồi.Vậy mà... lần này nó lại nằm mơ. Không những vậy, giấc mơ này... lại rất chân thực, rất sống động, hệt như sự thật.
Nhưng mặc kệ, nó không tin... người mà nó yêu cũng là người yêu nó hết lòng là hắn - chồng nó - lại lừa dối nó vậy nên, nó tin rằng đó... chỉ là một giấc mơ.
Gác lại chuyện đó qua một bên, nó tiếp tục cuộc sống hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Thế nhưng, nó không hề biết rằng, đây chính là một sai lầm lớn, sai lầm cực kì lớn trong cuộc đời nó.
Ở một nơi xa xôi, nơi tận cùng của vương quốc phép thuật, một người với khuôn mặt được giấu kín nở nụ cười nhàn nhạt đầy quỷ dị. Đưa mắt nhìn về nơi xa xăm, người nó chậm rãi lên tiếng:
Tất cả mọi chuyện đều được khép lại, cuộc sống hạnh phúc cứ êm đềm trôi qua. Một ngày nọ, đang chăm sóc cho những đón hoa trong khu vườn của riêng mình, nó bất chợt cảm thấy khó chịu, đầu óc xây xẩm. Nó cảm thấy mình đứng không vững, đầu óc quay cuồng và... nó đã ngã xuống, ngất xỉu.
Hắn từ trong nhà bước ra, thấy nó ngã xuống vội vã chạy đến khuôn mặt lộ rõ vẻ hốt hoảng. Hắn vọi vãng bế xốc nó lên, đưa nó vào trong nhà, đặt nằm trên giường. Hắn dùng phép thuật, kiểm tra tình trạng sức khỏe của nó rồi... hắn chợt ngây người ra, cảm giác toàn thân cứng đờ. Hắn... cứ ngồi bất động như thế.
Một lúc sau, nó tỉnh dậy. Đưa tay xoa xoa thái dương, nó cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều rồi. Thấy hắn ngồi cạnh bên giường, không chút biểu cảm, nó lên tiếng:
Nó chưa nói xong thì hắn đã ngay lập tức ôm chầm lấy nó. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng... nó có cảm giác ươn ướt, hình như... hắn... đang khóc.
Nó càng thêm hoảng loạn, vội vã đẩy hắn ra, giữ chặt đôi vai hắn, cất giọng đầy lo lắng:
Hắn lau đi những giọt nước mắt, cốc nhẹ đầu nó, mắng yêu:
Nó hoàn toàn ngơ ngác:
Hắn cười, nụ cười vô cùng rạng rỡ:
Nó không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời hắn. Ừ thì... cảm nhận thì cảm nhận. Nó hoàn toàn không hiểu hắn muốn nó cảm nhận gì, lòng vẫn thầm than trách sao hắn cứ mãi gọi nó là "ngốc". Nhưng... bất chợt, nó... đã cảm nhận được... cảm nhận rất rõ rệt. Là... Nó ngước nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, rưng rưng vì xúc động:
Hắn hạnh phúc gật đầu, ôm chầm lấy nó, vuốt ve mái tóc tím đầy yêu thương, hắn dịu dàng lên tiếng:
Nó xúc động, nước mắt tuông rơi, nở nụ cười đầy hạnh phúc nó nghẹn ngào:
Vậy là... gia đình nhỏ hạnh phúc của nó và hắn sắp được đón chào thêm sự xuất hiện của thiên thần nhỏ. Hạnh phúc như vỡ òa trong trái tim của cả hai người nó và hắn. Thử hỏi, còn niềm vui nào vui hơn bằng niềm vui này? Hạnh phúc của nó, vậy là đã đủ rồi, đã viên mãn lắm rồi.
Hắn lên tiếng:
Nó ngơ ngác một lúc như đang nhớ điều gì đó rồi nhanh chóng gật đầu:
Hắn gật đầu, lo lắng:
Nó gật đầu. Hắn nói thêm:
Nó gật đầu, mỉm cười nhẹ:
Hắn mỉm cười dịu dàng, vén vài sợi tóc tím lòa xòa trước mắt nó và ôm nó vào lòng đầy yêu thương:
Dù sao thì... anh cũng rất hạnh phúc. Nhưng mà...
Nhưng sao?
Nó tò mò hỏi lại. Hắn nhìn thẳng vào mắt nó, giọng nghiêm nghị:
Có thế nào đi chăng nữa cũng không được yêu thương con hơn anh.
Cái gì???
Nó thản thốt hét lên. Không ngờ chồng nó... lại nói những lời này. Nó bất giác bật cười, hắn cũng bật cười theo. Cả không gian chìm đắm trong tiếng cười vui vẻ và hạnh phúc.
Thế nhưng, hạnh phúc không chỉ mỉm cười với nó và hắn.
Tại cung điện vương quốc phép thuật.
Anh lo lắng vô cùng, bước từng bước thật nhanh trở về phòng của mình. Ngay lúc bước vào trong phòng, thấy Saphia, Gin, Kai đang trò chuyện vô cùng vui vẻ thì nỗi lo lắng như được trút đi phần nào. Thế nhưng, anh cũng không quên tiến đến cạnh Saphia, giọng vô cùng lo lắng:
Trước vẻ lo lắng của anh, Saphia chỉ mỉm cười tủm tỉm.
Gin nháy mắt với Saphia, vô cùng thích thú, Kai cũng không kiềm được mà mỉm cười. Thấy tình hình như vậy, anh cảm thấy kì lạ, hỏi tiếp:
Kai tiến đến vỗ vai Yun:
Quốc vương à, chúc mừng ngài.
Chúc mừng?
Anh khó hiểu hỏi lại. Gin bật cười:
Sau một phút ngỡ ngàng, anh vội vàng có phản ứng, bật cười trong hạnh phúc. Anh bế xốc Saphia lên, xoay vòng vòng trên mặt đất khiến Saphia vừa bất ngờ, vừa sợ hãi. Anh đặt Saphia xuống đất, ôm chặt cô trong lòng, giọng nói không nén được niềm hạnh phúc:
Gin và Kai nắm chặt tay nhau, vui mừng trước niềm hạnh phúc đang vỡ òa của anh và Saphia.
Anh đã buông Saphia ra nhưng vẫn mỉm cười đầy hạnh phúc. Kai khoác vai Gin, giọng nói vui vẻ:
Nói rồi Kai nhìn Gin, mỉm cười. Anh và Saphia đưa mắt nhìn Kai, chờ đợi nghe Kai nói. Kai nói tiếp:
Saphia kinh ngạc nhìn Gin:
Gin rạng rỡ gật đầu:
Hạnh phúc ngập tràn khắp cả cung điện. Để chúc mừng cho niềm vui này, quốc vương của chúng ta đã cho mở một bữa tiệc linh đình cho toàn vương quốc. Cả vương quốc đều hết thảy vui mừng, ai nấy đều mang tâm trạng vui vẻ chung vui và chúc mừng cho quốc vương.
=============================ENDCHAP3=========================