Mọi người nghỉ qua đêm trong khe núi, trời gần sáng chia tay nhau phân tán vào màn sương lạnh.
Quái Y bảo Vân Long :
Sau sáu ngày ngược lên phía Bắc, họ đã đến vùng núi Quát Thương sơn. Còn vài ngày nữa là đến tết Nguyên Tiêu nên trời lạnh lẽo vô cùng.
Dù cả năm người đều có võ công thâm hậu, nhưng Vân Long vẫn ghé vào một tiểu trấn mua năm cái áo hồ cừu và mũ lông cáo để chống lạnh và che mắt bọn giáo chúng Thiên Ma giáo. Gay go nhất là tìm áo cho hai gã khổng lồ họ Tả. Vân Long đã phải trả số bạc gấp ba lần để chủ tiệm may áo mới.
Từ ngày rời Lạc Dương, lòng chàng luôn vương vấn hình bóng kiều diễm của Phi Hà, nhưng vì an nguy của võ lâm, chàng không thể đi tìm nàng được. Hai tên họ Tả cũng vậy, nhưng sợ Vân Long nên không dám nhắc đến Hà tiểu muội.
Lên đến lưng chừng núi có một bình đài rộng rãi, xung quanh lưa thưa một hàng cây cao phủ đầy bông hoa tuyết. Quái Y ngước mặt nhìn lên trời thấy chưa đến chính ngọ liền bảo :
Lão dừng lại chờ mọi người ngồi xuống rồi bắt đầu nói :
Vân Long nghe nói đến việc hôn ước, lòng bối rối nói với Quái Y :
Quái Y suy nghĩ rồi bảo :
Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, ánh nắng không xuyên qua nổi bầu trời u ám, lạnh giá của mùa đông mà chỉ le lói tỏa ra một luồng sáng nhạt và dịu dàng.
Bỗng từ xa trên núi có hai bóng người phi thân xuống. Đó là một lão già mặc bạch bào, tóc trắng như sương nhưng bộ râu lại có màu hung tía.
Bên cạnh là một thiếu nữ mắt phượng, mày li u, xinh đẹp không kém Phi Hà nhưng thần thái vô cùng kiêu ngạo. Nàng lạnh lùng đưa mắt nhìn bọn Quái Y. Khi thần quang của nàng lướt đến khuôn mặt anh tuấn của Vân Long, lòng không khỏi rung động. Nhưng vì Tố Tâm tự ình là kỳ nữ võ lâm nên ra vẻ thản nhiên.
Xích Long Quái Y bước lại vòng tay thi lễ :
Tử Nhiêm Công không nói gì, quay sang quan sát Vân Long thấy chàng chính khí lẫm lẫm, phong độ anh hùng hiện rõ, dung mạo lại anh tuấn tuyệt luân, lão thầm nghĩ :
Lão hiền hòa hỏi Vân Long :
Xích Long Quái Y lấy làm lạ trước vẻ quan hoài của lão già ngang ngạnh này đối với Vân Long. Lão suy nghĩ và chợt hiểu ra, Quái Y bật cười khanh khách bảo :
Tử Nhiêm Công nghe kể thành tích của chàng, lòng mừng rỡ nhưng vẫn còn bán tín, bán nghi. Lão làm bộ lạnh lùng nói :
Vân Long mỉm cười bước đến trước mặt Tố Tâm vòng tay thi lễ rồi nói :
Tố Tâm mặt lạnh như sương bảo :
Vân Long hỏi lại :
Đông Phương Bạch đáp thay con gái :
Quái Y đồng ý gật đầu.
Vân Long không muốn dùng nhuyễn kiếm, vì sợ mang tiếng ỷ vào thần vật để thủ thắng. Chàng bảo Độc Cô Thiên ượn trường kiếm.
Hai bên vào trận, Tố Tâm kiêu ngạo bảo :
Vân Long lắc đầu đáp :
Tố Tâm thấy đối phương còn cao ngạo hơn mình và có ý chê nàng phận gái yếu đuối nên nổi giận vung kiếm đánh liền.
Đông Phương Bạch ngoài tính ngang ngạnh, chìu con, còn là một kỳ tài võ học. Vì ít xuất hiện giang hồ nên không ai biết võ công ông chẳng kém gì Bích Nhãn Thần Quân. Tuổi già mới có được một mụn con gái, vợ lại sớm qua đời nên ông dồn hết tình thương cho Tố Tâm, đem sở học một đời dạy nàng, lại xin Xích Long Quái Y một viên Xích Long hoàn để bồi bổ công lực.
Do đó, kiếm chiêu của Tố Tâm rất huyền ảo và mãnh liệt. Nhưng rất tiếc, Lăng Vân bộ pháp của Bích Nhãn Thần Quân kỳ tuyệt thiên hạ. Thân hình Vân Long như phiêu phướng, tiêu sái, nương vào kiếm phong mà bay lượn, tránh khỏi ba chiêu đầu của đối phương, trên miệng chàng vẫn nở nụ cười tươi. Tố Tâm cảm giác đối thủ chế giễu mình nên dồn thêm chân lực vung kiếm xuất tuyệt chiêu “Tinh Xạ Đẩu Ngưu”. Mũi kiếm bắn ra những điểm sáng lóe mắt và lạnh lẽo bao phủ toàn thân Vân Long. Đông Phương Bạch thấy con gái mình đã động sát cơ không khỏi lo thầm cho chàng. Bọn Độc Cô Thiên và Tả Phi, Tả Kiếm đã biết rõ bản lĩnh của Vân Long nên rất an tâm, rì rầm cười nói, bàn luận. Quái Y cũng hoàn toàn tin tưởng ở chàng nhưng lòng lão mơ hồ nhận thấy bộ pháp của Vân Long có vẻ gì rất quen thuộc, lão trầm ngâm suy nghĩ.
Vân Long muốn mài dũa bớt tính khí của Tố Tâm nên vận toàn lực tấn công, kiếm phong rít gió, nhanh như chớp giật. Chiêu này nối chiêu khác cuốn tới như giông bão, chàng đánh một mạch mười lăm chiêu đẩy Tố Tâm lùi lại hơn một trượng.
Độc Cô Thiên vẫn tự hào mình là tay khoái kiếm số một giang hồ, nay thấy thủ pháp kỳ tuyệt của Vân Long không khỏi tâm phục, buộc miệng khen :
Tố Tâm nghe gã tán dương đối thủ của mình, lòng vừa thẹn, vừa giận, vận công đến độ chót, quán chú vào thân kiếm quát lên một tiếng thánh thót, thân hình nương theo kiếm quang chụp lưỡi kiếm xuống đầu Vân Long. Thì ra nàng cũng đã bước vào ngưỡng cửa của Ngự Kiếm Thuật.
Đông Phương Bạch thấy con gái dùng đến tuyệt kỹ thủ mạng không khỏi giật mình. Lão quát lớn :
Vân Long cũng nổi hàn khí, bốc người lên biến thành một trái cầu kiếm khí đón lấy sát chiêu. Tiếng sắt thép va chạm khủng khiếp, hai người rơi xuống. Mọi người định thần quan sát thấy Vân Long thần sắc an tường, ôm kiếm đứng mỉm cười, còn Tố Tâm kiếm đã rời tay, khăn cột đầu bị chém đứt nên mái tóc huyền óng ả xõa tung ra.
Tố Tâm biết mình đại bại, xấu hổ đến run người, phi người chạy đến ôm lấy cha gục vào vai ông khóc nức nở.
Quái Y cũng đến bên Tố Tâm xoa đầu vỗ về :
Tố Tâm thẹn thùng ngưng khóc, núp ra sau lưng Đông Phương Bạch rồi cất tiếng trách móc Quái Y :
Đông Phương Bạch thấy Vân Long tuổi trẻ tài cao thật đáng mặt làm rể ông nên cười ha hả chắp tay nói :
Lão chưa kịp nói xong thì Quái Y đã cướp lời, lạnh lùng nói :
Tử Nhiêm Công giật mình :
Xích Long gật đầu :
Đông Phương Bạch tư lự hồi lâu rồi nói :
Vân Long bối rối cầu cứu Quái Y :
Xích Long quay lại nói với Tử Nhiêm Công :
Tử Nhiêm Công quay lại hỏi Tố Tâm :
Tâm nhi giờ đây đã trở lại nét thùy mị, đoan trang, nàng thẹn thùng cúi mặt nói lí nhí :
Tả Kiếm thấy nàng yểu điệu như thục nữ, mất hẳn vẻ đằng đằng sát khí lúc đầu, mặt đỏ hồng vì xấu hổ lại càng thêm xinh đẹp. Gã không dằn được cười lớn nói oang oang :
Vân Long vừa tức cười vừa thẹn đỏ mặt lên nạt hắn :
Tả Kiếm sợ hãi, chạy lại núp sau lưng Tả Phi và Độc Cô Thiên.
Tố Tâm nghe tên ngốc nói không biết giấu mặt vào đâu, nước mắt nàng rưng rưng.
Đông Phương Bạch bỗng nói :
Vân Long chẳng phải không động tâm trước phong tư tuyệt mỹ của Tố Tâm. Nhưng chàng sợ gây họa cho người nên lòng rất ái ngại.
Chàng chắp tay thưa :
Tố Tâm thấy chàng khước từ không khỏi tủi hổ nhào vào lòng cha khóc tức tưởi.
Xích Long Quái Y cười lớn, giọng ông vừa quái dị vừa bi thương. Ông hỏi lại Vân Long :
Ngươi nói là cần có ý kiến của trưởng bối chứ gì?
Thưa phải.
Vậy ta hỏi ngươi, thân pháp khinh công của ngươi tên gọi là gì?
Chàng thấy thái độ của lão có vẻ thành khẩn và nghiêm trang nên không dám giấu.
Quái lão lộ rõ vẻ vui mừng, lão hỏi dồn :
Ai dạy cho ngươi?
Thưa đó là gia mẫu.
Quái Y chậm rãi gằn từng tiếng :
Mọi người thấy rõ sự hồi hộp của lão. Vân Long đáp :
Xích Long Quái Y ngửa mặt lên trời cười không dứt, nước mắt chan hòa trên khuôn mặt già nua.
Đông Phương Bạch run giọng nói :
Vân Long mừng rỡ sụp xuống thi lễ với Quái Y :
Xích Long dằn cơn xúc động, cúi xuống đỡ chàng lên, ôm vào lòng vuốt ve rồi nói :
Lão chợt nhớ đến chuyện hôn ước còn chưa bàn xong liền bảo :
Đông Phương Bạch không ngờ sự tình lại diễn biến thuận lợi đến thế nên toại ý cười dài rồi nói :
Mọi người kéo nhau đến Tố Tâm sơn trang. Tử Nhiêm Công lấy tên con gái mình đặt cho sơn trang đủ biết lão yêu thương Tâm nhi đến nhường nào. Sơn trang nằm trên triền núi, chỉ có một khách sảnh và bốn phòng ở phía sau, tất cả đều bằng gỗ quý. Xung quanh có vườn tược trồng cây ăn trái và hoa cảnh nhưng đã chìm dưới lớp tuyết dày.
Tố Tâm vừa mừng vừa thẹn chạy về trước để chuẩn bị cơm nước. Khi bọn Vân Long vào đến đã thấy lò sưởi trong sảnh tỏa hơi ấm áp và trên bàn bày sẵn trà rượu.
Vân Long mời Xích Long Quái Y và Đông Phương Bạch ngồi lên ghế rồi dắt ba em đến hành lễ ra mắt :
Xích Long nhận lễ rồi bảo :
Vừa dứt lời đã thấy Tâm nhi bưng thức ăn ra. Trông nàng thùy mị chẳng khác gì một khuê nữ yếu đuối.
Quái Y nghiêm sắc mặt nói :
Tố Tâm ngượng ngùng, líu ríu làm theo lời.
Hai người cúi lạy Xích Long và Tử Nhiêm Công chín lạy.
Tả Phi thấy đại ca lấy được vợ đẹp như tiên, lòng hoan hỉ kéo hai người kia bước đến chúc mừng :
Tố Tâm thẹn thùng, bối rối chắp tay đáp lễ :
Vân Long thấy nàng đỏ mặt càng thêm kiều diễm đáng yêu không khỏi vui thầm. Chàng giới thiệu ba em cho Tố Tâm biết.
Bọn Tả Kiếm biết nhà không có tỳ nữ, gia nhân nên cùng nhau đi theo Tố Tâm xuống bếp phụ bưng thức ăn lên.
Bảy người cùng nhau chén tạc, chén thù. Vân Long tuần tự kể lại chuyện thất tung của ngoại tổ và mọi chuyện liên quan đến bản thân cũng như kiếp vận giang hồ.
Mọi người ở lại Tố Tâm sơn trang để hưởng xuân. Trong thời gian này, Tử Nhiêm Công đã tận tâm truyền dạy chiêu tuyệt kiếm “Thiên Nhân Đồng Tham” cho Vân Long. Dù thông minh tuyệt đỉnh Vân Long cũng mất năm ngày mới nắm được tinh túy của chiêu kiếm.
Đông Phương Bạch thở dài nói :
Vân Long nhớ tới nửa chiêu trong Thái Cực tuệ kiếm nhưng không tìm được đầu mối phối hợp nên bỏ qua.
Sáng mùng bốn tết, Tử Nhiêm Công lưu luyến tiễn Tố Tâm và bọn Vân Long lên đường về Bắc Kinh. Xích Long Quái Y cũng đi theo để gặp Nam Cung Sương. Cuối tháng giêng bọn họ mới về đến Đế đô, lợi dụng lúc đêm tối đột nhập vào trang từ phía sau để tránh tai mắt Thiên ma. Bọn Khôi Y võ sĩ cảnh giới cẩn mật nên phát hiện ngay, chúng định báo động thì Vân Long cất tiếng :
Tiếng hỏa tập bật cháy và đuốc được thắp lên, bọn đao thủ thấy tiểu chủ về mừng rỡ đồng quỳ xuống ra mắt.
Vân Long xua tay miễn lễ rồi ra khỏi khu rừng tiến nhanh về phía hậu sảnh Đào gia trang. Thấy phòng cha mẹ còn sáng đèn, chàng bước đến cửa cất tiếng gọi :
Nam Cung Sương nghe tiếng con trai mừng rỡ ra mở cửa, nhưng bà ngạc nhiên khi thấy Vân Long không bước vào mà lại cung kính vòng tay mời một người khác :
Một lão già da dẻ đen sạm vì phong trần chậm rãi bước vào. Nam Cung Sương đang ngơ ngác vì câu xưng hô của Vân Long, chợt nhìn thấy lão già vội quỳ sụp xuống ôm chầm lấy lão khóc nức nở :
Tài thần thấy phu nhân mình như vậy, cũng bước đến vén vạt áo quỳ xuống :
Xích Long Quái Y đôi mắt mờ lệ đỡ Nam Cung Sương đứng dậy và bảo Tài Thần :
Nam Cung Sương vẫn nắm chặt tay Quái Y đưa ông đến ngồi lên ghế, rồi cùng Tài Thần ngồi bên cạnh.
Lúc này bọn Vân Long cũng đã bước vào đồng quỳ xuống. Tố Tâm lần đầu ra mắt mẹ chồng lòng thẹn thùng khôn xiết. Quái Y chỉ nàng cười bảo :
Tố Tâm run rẩy chắp tay cúi đầu thưa :
Nam Cung Sương thấy con dâu mình xinh đẹp như tiên nga lòng mừng khôn xiết, đến đỡ nàng dậy vỗ về :
Tài thần cũng vuốt râu cười :
Tố Tâm thấy cha mẹ chồng hoan hỉ chấp nhận, nàng yên tâm gạt nước mắt đến đứng sau lưng phu nhân.
Vân Long vòng tay giới thiệu ba em với cha mẹ :
Ba người sụp xuống lạy đủ chín lạy.
Tài thần thấy anh em họ Tả thân hình khôi vĩ, Độc Cô Thiên tướng mạo anh hùng, đem lòng yêu mến bước đến đỡ chúng dậy. Ông cười khà khà nói :
Độc Cô Thiên kính cẩn thưa :
Mọi người hàn huyên tâm sự đến đêm khuya mới đi nghỉ. Nam Cung Sương giữ Tố Tâm ở lại ngủ với mình.
Hải thị song hùng và bọn Khôi Y võ sĩ canh gác khu hậu sảnh rất cẩn mật không cho ai vào nên chỉ trừ mấy nữ tì thân tín ra, chẳng ai biết bọn Vân Long trở về.
Sáng hôm sau, Vân Long còn đang mơ màng giấc điệp bỗng thấy một cái gì ươn ướt và nóng chạm vào người. Chàng giật mình mở mắt thấy con ngựa thân yêu đang đứng vẫy đuôi cạnh giường. Vân Long mừng rỡ bật dậy ôm lấy đầu nó vuốt ve, vỗ về.
Thì ra Phong nhi đã được bọn Hải Thị bí mật đem từ Tứ Xuyên về. Sáng nay nó nghe được mùi quen thuộc của chủ nhân nên bứt dây tìm đến.
Phong nhi liếm tay chàng, hai vó trước gõ xuống sàn tỏ vẻ vui mừng.
Hải Long, Hải Hổ đi ngang chuồng ngựa không thấy tuấn mã, giật mình hỏi bọn võ sĩ nhưng chúng bảo là không hề thấy ngựa đi ra. Anh em họ Hải suy nghĩ rồi chạy đến phòng Vân Long, thấy tuấn mã trong phòng liền bật cười :
Hải Hổ dắt ngựa trở lại chuồng, còn Hải Long ở lại chờ chàng rửa mặt xong sẽ bàn bạc vài điều quan trọng.
Theo tin tức Cái bang đem đến, Thiên Ma giáo đã bành trướng ra khắp vùng Ba Thục, chính thức mở Phân đà ở Tây Khương, Thanh Hải, Cam Túc. Các tổ chức hắc đạo và cả bạch đạo không chống cự nổi, quy phục rất đông. Có lẽ mục tiêu tới đây là lưu vực sông Hoàng Hà và Dương Tử.
Hải Long vừa nói xong thì có tỳ nữ đến mời Vân Long ra khách sảnh dùng điểm tâm.
Chàng ra đến nơi thấy đã đủ mặt, vòng tay vấn an ngoại bá tổ và song thân rồi ngồi xuống. Ăn xong mọi người cùng uống trà. Tố Tâm còn thẹn thùng không dám nói gì.
Nam Cung Sương nói với Quái Y :
Tài thần cũng vòng tay thưa :
Bỗng từ ngoài cửa có tiếng cười khanh khách, Thần Toán thư sinh đủng đỉnh bước vào. Vân Long mừng rỡ gọi :
La Thiên Hùng vòng tay thi lễ với mọi người rồi ngồi xuống.
Vân Long bèn giới thiệu song thân với họ La.
Tài thần mỉm cười nói :
Thần Toán đáp :
Tài thần chỉ Quái Y và Tố Tâm rồi nói :
Thần Toán thư sinh bật cười ha hả :
Tố Tâm xấu hổ giấu mặt vào vai Nam Cung Sương.
Quái Y đáp thay :
La Thiện Hùng chắp tay hỏi Quái Y :
Quái Y gật đầu trầm ngâm rồi nói :
Nam Cung Sương mắt đẫm lệ, kể lại chuyện xưa :
Mọi người nghe xong cố sự đều cảm động. Tả Phi, Tả Kiếm nhớ đến thù cha bật khóc.
Vân Long an ủi chúng rồi thở dài nói :
Thần Toán thư sinh buồn rầu nói :
Vân Long suy nghĩ rồi bảo :
Thần Toán nghe xong mừng rỡ nói :
Vân Long tuân lời, gọi Hải thị song hùng điều ngay ba mươi sáu võ sĩ khôi y cải trang đến phàn thành bên bờ đông của sông Hoàng Hà, thuộc tỉnh Sơn Tây.