Thời gian vào giữa ngọ. Cái nóng ở Biên Thành lên đến độ thiêu người.
Vân Tại Thiên không ngừng lau mồ hôi. Mồ hôi không ngừng đổ và gã vừa lau mình vừa nốc nước.
Gã không kham nỗi cái khổ của vùng này. Mà chừng như gã thuộc hạng hưởng thụ hơn là chịu đựng
Hoa Mãn Thiên khá hơn, có vẻ chịu đựng dẻo dai hơn.
Trong trường hợp đó, không ai có hứng nói năng với ai một tiếng nào.
Vừa lúc đó, một con ngựa từ đâu chạy về. Ngựa chạy thẳng vào trại.
Trên mình ngựa có người nằm, thay vì ngồi.
Một vài con ruồi đậu trên những vệt đen đen nơi mình kỵ sĩ.
Máu. Máu khô mau dưới ánh nắng thiêu người.
Và kỵ sĩ là ai ?
Kỵ sĩ là cái xác chết. Xác của Công Tôn Đoạn, nhìn từ xa với thân hình hộ pháp, với thanh loan đao còn lủng lẳng ở hông.
Xác chết được người tại cục trường đặt lên lưng ngựa, ngựa quen đường cũ chạy trở về trại.
Ngựa về đến đây rồi, bất ngờ cơn mưa đổ xuống ào ào.
Dưới cơn mưa, Vạn Mã Đường tối dần, tối dần. Bên ngoài u ám, bên trong phải
tối.
Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên tối mặt như không gian u ám, như Vạn Mã Đường tối tăm.
Hai đại hán mang xác Công Tôn Đoạn vào đặt lên mặt chiếc bàn dài. Chúng âm thầm làm, xong việc rồi lại lặng lẽ lui ra.
Không một tiếng động.
Vạn Mã Đường chứng kiến sự tình mà không ai thấy mặt lão ta. Một phần do lão đứng sau bức bình phong, nơi đó tối tăm hơn chỗ khác. Một phần là không ai dám nhìn lão.
Cho nên chẳng ai biết thần sắc lão lúc đó như thế nào.
Lão đứng đó một lúc lâu, rồi từ từ ngồi xuống cạnh xác Công Tôn Đoạn, nắm bàn tay lạnh cứng của Công Tôn Đoạn.
Lão không rơi lệ.
Song gương mặt của lão thì bi thảm hơn lúc lão khóc.
Lão nhìn đôi mắt của Công Tôn Đoạn. Đôi mắt mở thao láo, lòi ra ngoài, đôi mắt biểu hiện sự thống khổ lẫn khiếp hãi và uất hận.
Suốt đời y, y sống giữa niềm sợ hãi bvà niềm thống khổ. Thỉnh thoảng lại nổi nóng, căm hờn và hò hét.
Có thế thôi, y chẳng hưởng thụ được gì cả.
Rất tiếc người ta chỉ chú ý đến vẻ tàn bạo của y. Không ai nhìn sâu vào lòng y để nhận thức cái chân giá trị của y.
Mưa nhẹ hạt dần dần nhưng không gian còn u ám.
Vạn Mã Đường chợt thốt :
Chẳng rõ lão tự lẩm nhẩm hay hướng về Hoa Mãn Thiên, Vân Tại Thiên ?
Rồi lão tiếp :
Vân Tại Thiên không im lặng được lâu hơn, buông tiếng thở dài, buồn buồn thốt :
Vạn Mã Đường tiếp :
Vân Tại Thiên chỉ có nghe, chỉ có thở dài chứ không làm gì hơn.
Vạn Mã Đường như nức nở, tiếp :
Không nên chết hay không thể chết ? Thật khó hiểu cho cái ý tứ của lão ta.
Vân Tại Thiên căm hận :
Vạn Mã Đường nghiến răng, rồi gật đầu tiếp :
Vân Tại Thiên chụp cơ hội liền :
Vạn Mã Đường nặng giọng :
Vân Tại Thiên hừ một tiếng :
Vạn Mã Đường gật đầu :
Bỗng lão ngẩng mặt lên, cao giọng thốt :
Vân Tại Thiên chớp mắt, hỏi dò :
Vạn Mã Đường gọi :
Đương nhiên là Vân Tại Thiên bước tới.
Vạn Mã Đường tiếp :
Vân Tại Thiên nghiêng mình :
Vạn Mã Đường buông nhanh :
Bàn tay lão nhanh hơn câu nói. Bàn tay hoành qua, chụp lấy đao của Công Tôn Đoạn. Thanh đao đó chớp lên với tôc độ nhanh hơn ý nghĩ.
Aùnh đao xẹt xuống mình Vân Tại Thiên.
Kỳ quái !
Mường tượng Vân Tại Thiên có đề phòng trước. Khi Vạn Mã Đường chụp đao là gã đã nhích động thân hình rồi. Khi đao chớp lên thì gã đã tung mình lên không rồi.
Song dù sao thì gã cũng phải kém hơn Vạn Mã Đường. Gã dù nhanh nhưng Vạn Mã Đường vẫn nhanh hơn.
Nhát đao tuy không giết chết gã nhưng đã chặt đứt bàn tay hữu của gã.
Máu từ cổ tay rơi xuống.
Vân Tại Thiên cũng đáp xuống luôn. Gã chưa ngã. Gã đâu có thể ngã dễ dàng với một nhát đao tầm thường.
Gã tựa lưng vào tường. Mặt cắt không còn hạt máu. Aùnh mắt lộ vẻ kinh khiếp lẫn ngạc nhiên.
Vạn Mã Đường không đuổi theo. Lão bình tĩnh ngồi tại chỗ. Điềm nhiên nhìn từng giọt máu rỏ từ thanh đao xuống mặt nền.
Hoa Mãn Thiên đứng cạnh đó lạnh lùng, mặt không biểu hiện một cảm xúc nào.
Nhát đao đó có chớp lên, có chặt đứt một bàn tay, song không phải bàn tay hắn thì hắn lo nghĩ làm gì.
Tuyệt đối hắn không hề xao xuyến khi hắn chẳng bị thiệt thòi.
Lâu lắm, Vân Tại Thiên mới mở miệng. Gã cắn răng, gã run run giọng, thốt :
Vạn Mã Đường lạnh lùng :
Lão ngẩng đầu lên nhìn bức tranh đàn ngựa phi đằng nơi vách, ung dung tiếp :
Vân Tại Thiên trầm lặng rất lâu.
Bỗng gã thở dài, thốt :
Vạn Mã Đường thản nhiên :
Vân Tại Thiên cười khổ :
Vạn Mã Đường thốt :
Vân Tại Thiên xuất hạn dầm dề.
Gã cắn răng cười khổ, thốt :
Gã cười song tiếng cười nghe đau thương hơn tiếng khóc.
Vạn Mã Đường hỏi :
Vân Tại Thiên đáp :
Vạn Mã Đường nhìn gã, bỗng thở dài thốt :
ta.
Chợt Vân Tại Thiên lộ vẻ kỳ quái trong nụ cười đáp :
Gã không dứt được câu cho tròn ý.
Vĩnh viễn gã không dứt được câu đó.
Bởi gã vừa nhìn sang Hoa Mãn Thiên, chuẩn bị nói tiếp thì thanh kiếm của Hoa Mãn Thiên đã bay qua, cắm ngay ngực gã, đóng dính gã vào tường.
Đoạn Hoa Mãn Thiên từ từ rút thanh kiếm về.
Vân Tại Thiên ngã xuống.
Một con người, không sớm thì muộn cuối cùng cũng phải ngã một lần. Hoa Mãn Thiên quay mình nhìn Vạn Mã Đường. Vạn Mã Đường cũng nhìn hắn. Rồi lão điềm nhiên thốt:
Hoa Mãn Thiên gật đầu: - Tại vì gã bán rẻ đường chủ.
Vạn Mã Đường tiếp: - Hiện tại ngươi đã hiểu?
Hoa Mãn Thiên đáp: - Thuộc hạ chẳng hiểu gì cả, chỉ biết là kẻ nào phản đường chủ thì kẻ đó phải
chết.
Vạn Mã Đường hỏi: - Ngươi có biết tại sao gã phản ta chăng?
Hoa Mãn Thiên đáp: - Thuộc hạ rất muốn biết điều đó. Đáp như thế là hắn không biết gì hay hắn biết mà vờ như không biết? Vạn Mã Đường tiếp: - Mộ Dung Minh Châu, Lạc Lạc Sơn, bọn đó đều do gã mời đến. Hoa Mãn Thiên lộ vẻ kinh hãi: - Làm sao gã gọi đến? Hai người đó có liên quan gì đến gã? Vạn Mã Đường lắc đầu:
Hoa Mãn Thiên lạ lùng: - Đã không quan hệ thì gã mời đến làm gì? Thuộc hạ chẳng hiểu nổi. Vạn Mã Đường giải thích: - Bởi không quan hệ nên gã mới mời đến.
Hoa Mãn Thiên trố mắt:
Vạn Mã Đường đáp: - Để giết người.
Hoa Mãn Thiên hỏi dồn: - Giết người? Giết ai?
Vạn Mã Đường nắm chặt chuôi thanh loan đao, nhấn từng tiếng: - Các huynh đệ của chúng ta chết trong hai hôm nay là do bọn ấy hạ thủ. Hoa Mãn Thiên kinh hãi: - Do bọn ấy à? Chứ không phải Phó Hồng Tuyết sao?
Vạn Mã Đường lắc đầu:
Dù ngu ngốc đến đâu thì Hoa Mãn Thiên cũng phải hiểu và không hỏi nữa. Đương nhiên là hắn phải biết người duy nhất Phó Hồng Tuyết muốn giết là ai.
Hắn hỏi:
Vạn Mã Đường đáp:
Hoa Mãn Thiên cau mày:
Vạn Mã Đường cười lạnh:
Hoa Mãn Thiên thở dài:
Vạn Mã Đường tiếp:
Lão bỉu môi tiếp luôn:
Hoa Mãn Thiên hỏi:
Vạn Mã Đường cười nhẹ:
Hoa Mãn Thiên chớp mắt:
Vạn Mã Đường tiếp:
Hoa Mãn Thiên kêu lên:
Vạn Mã Đường lắc đầu:
Hoa Mãn Thiên hỏi:
Vạn Mã Đường đáp:
Hoa Mãn Thiên cau mày:
Vạn Mã Đường lộ vẻ thống khổ.
Lâu lắm lão mới thấp giọng thốt:
Hoa Mãn Thiên sửng sốt. Rồi hắn hỏi:
Vạn Mã Đường tiếp:
Hoa Mãn Thiên trố mắt:
Vạn Mã Đường cười lạnh:
Hoa Mãn Thiên thở dài:
Vạn Mã Đường lạnh lùng:
Hoa Mãn Thiên gật đầu:
Vạn Mã Đường nói:
Hoa Mãn Thiên tặc lưỡi:
Vạn Mã Đường gật đầu:
Hoa Mãn Thiên cau mày:
Vạn Mã Đường thốt:
Hoa Mãn Thiên gật đầu. Hắn nhớ bàn tay nắm cứng của Phi Thiên Tri Thù, bàn tay đó bị kéo ra, có dấu gãy.
Vạn Mã Đường tiếp:
Hoa Mãn Thiên thở dài:
Vạn Mã Đường tiếp:
Hoa Mãn Thiên lại thở dài:
Vạn Mã Đường hỏi:
Hoa Mãn Thiên trầm ngâm một chút:
Vạn Mã Đường gật đầu:
Hoa Mãn Thiên tiếp:
Vạn Mã Đường mỉm cười:
Hoa Mãn Thiên gật đầu:
Vạn Mã Đường trầm ngâm một chút:
Hoa Mãn Thiên trố mắt:
Vạn Mã Đường đáp:
Hoa Mãn Thiên kêu lên:
Vạn Mã Đường tiếp:
Hoa Mãn Thiên căm hận:
Vạn Mã Đường thốt:
hắn.
Hoa Mãn Thiên hỏi:
Vạn Mã Đường lắc đầu:
Hoa Mãn Thiên cau mày:
Vạn Mã Đường giải thích:
Hoa Mãn Thiên ngưng trọng thần sắc:
Vạn Mã Đường gật đầu:
Hoa Mãn Thiên lại hỏi:
Vạn Mã Đường gật đầu:
Hoa Mãn Thiên hỏi:
Vạn Mã Đường không đáp ngay câu hỏi, chỉ thốt:
Hoa Mãn Thiên gật đầu:
Vạn Mã Đường tiếp:
Hoa Mãn Thiên chớp mắt:
Vạn Mã Đường điềm nhiên:
Hoa Mãn Thiên trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng lại gật đầu, thốt:
Vạn Mã Đường tiếp:
Hoa Mãn Thiên gật đầu:
Vạn Mã Đường trầm gương mặt:
Hoa Mãn Thiên chợt bậc cười khan.
Hắn cười một cách kỳ quái, hết sức kỳ quái. Rồi hắn từ từ thốt:
Vạn Mã Đường gật đầu:
Hoa Mãn Thiên tiếp:
Vạn Mã Đường thản nhiên:
Hoa Mãn Thiên nhìn lão, một phúa sau mới hỏi:
Vạn Mã Đường lắc đầu:
Hoa Mãn Thiên chớp mắt:
Vạn Mã Đường mỉm cười:
Hoa Mãn Thiên trầm giọng:
Vạn Mã Đường buông gọn:
Hoa Mãn Thiên cau mày:
Vạn Mã Đường bỗng cười một tiếng, tiếp:
Hoa Mãn Thiên nóng nảy, chận lời:
Vạn Mã Đường gật đầu:
Hoa Mãn Thiên chớp mắt:
Vạn Mã Đường bỉu môi:
Hoa Mãn Thiên cau mày:
Vạn Mã Đường chận lời:
Hoa Mãn Thiên nhổ nước bọt:
Vạn Mã Đường hỏi:
Hoa Mãn Thiên cười lạnh:
Vạn Mã Đường diềm nhiên:
Hoa Mãn Thiên cười:
Vạn Mã Đường lắc đầu:
Hoa Mãn Thiên cười lạnh:
Vạn Mã Đường thông qua:
Hoa Mãn Thiên tặc lưỡi:
Vạn Mã Đường trầm giọng:
Hoa Mãn Thiên cúi đầu, nín lặng một lúc lâu, đoạn chầm chậm hỏi:
Vạn Mã Đường gật đầu:
Hoa Mãn Thiên tiếp:
Vạn Mã Đường lắc đầu:
Hoa Mãn Thiên kèo nài:
Vạn Mã Đường khoát tay:
Hoa Mãn Thiên cau mày:
Vạn Mã Đường lạnh lùng:
Hoa Mãn Thiên trầm ngâm một lúc. Sau cùng hắn thở dài , thốt:
Vạn Mã Đường gật đầu:
Hoa Mãn Thiên tiếp:
Vạn Mã Đường điềm nhiên:
Hoa Mãn Thiên thở ra:
Vạn Mã Đường mỉm cười:
Hoa Mãn Thiên nắm chặt hai tay, gằn từng tiếng:
Vạn Mã Đường nhìn hắn, thong thả thốt:
Hoa Mãn Thiên nhìn xuống bàn tay cầm kiếm của mình, thở dài tiếp:
Vạn Mã Đường lộ vẻ buồn, tiếp:
Hoa Mãn Thiên chớp mắt:
Vạn Mã Đường lắc đầu:
Lão gằn từng tiếng, tiếp luôn:
Hoa Mãn Thiên thở dài:
Vạn Mã Đường cũng thở dài:
Hoa Mãn Thiên thốt:
Vạn Mã Đường gật đầu:
Hoa Mãn Thiên bỗng ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm Vạn Mã Đường, cao giọng
hỏi:
Vạn Mã Đường không cần suy nghĩ, đáp liền:
Aùnh mắt chợt sắc bén, chớp chớp, lão tiếp:
Hoa Mãn Thiên ngẩng mặt lên không, bật cười dài:
Hắn vung kiếm. Đồng thời hắn cao giọng thốt:
Vạn Mã Đường gật gù:
Hoa Mãn Thiên hỏi:
Vạn Mã Đường điềm nhiên:
Hoa Mãn Thiên ngưng cười. Bàn tay cầm kiếm gồng mạnh, gân xanh nổi vòng.
Vạn Mã Đường còn ngồi nguyên tại chỗ, bình tĩnh như không.
Thay vì nhìn đối phương thì lão lại nhìn bàn tay còn nắm chuôi thanh loan đao.
Lão xem thường Hoa Mãn Thiên quá.
Hoa Mãn Thiên từ từ bước tới, từng bước từng bước, mũi kiếm rung lên vì tay cầm kiếm rung.
Bỗng hắn nạt lên một tiếng, kiếm biến thành mống dài, người theo kiếm bay đi.
Nhưng hắn không tấn công Vạn Mã Đường. Hắn vọt mình qua khung cửa sổ thoát
đi.
Vạn Mã Đường thở dài:
Đến lúc đó lão mới chớp mình.
Loan đao cũng biến thành cái mống bạc.
Một tiếng coong vang lên, đao và kiếm chạm nhau, đao lệch qua, rọc theo kiếm, đi xuống.
Nhưng Hoa Mãn Thiên không quá hèn đến phải thất bại ngay ở phút đầu.
Hắn biến thế liền.
Biến thế là có dùng một thế trước, bây giờ định thay bằng một thế mới. Như vậy có hai lần dụng lực, cách khoảng bởi cái biến đó.
Lực cũ vừa tàn, lực mới chưa phát xuất. Vạn Mã Đường tấn công đúng cái phút giây chuyển tiếp chưa thành hình của hai khí lực, thành ra cái cũ tàn luôn mà cái mới cũng không phát xuất được.
Đồng thời gian, ánh đao chớp lên trước mặt hắn. Đao ảnh trùng trùng, ngăn chận luôn hô hấp của hắn.
Vạn Mã Đường cười lạnh thốt:
Câu nói đo là câu nói cuối cùng mà Hoa Mãn Thiên nghe từ cửa miệng một đồng
loại.
Sấm chớp đình lại rồi.
Bầu trời càng u ám.
Vạn Mã Đường bình tĩnh ngồi tại chỗ, phảng phất vẻ mệt nhọc cực độ.
Lão lộ niềm thương cảm, bâng khuâng.
Trước mắt lão có ba xác chết, xác của Công Tôn Đoạn, Vân Tại Thiên và Hoa Mãn Thiên.
Ba người đó là bằng hữu thân cận nhất của lão, là bộ hạ đắc lực nhất của lão.
Lão đâu phải là con người vô tình cảm.
Hai đại hán trực bước vào, trông cảnh trạng đó, cả hai cùng nín thở.
Vạn Mã Đường quay đầu lại, bảo:
Giữa cánh đồng cỏ có một toà trà đình.
Bọn mã sư thích gọi là An Lạc Đình, bởi nó là một nơi duy nhất giúp họ tránh mưa giữa vùng bao la man mác.
Nó chỉ là ngôi lều lợp cỏ không hơn không kém.
Lúc trời bắt đầu mưa thì Diệp Khai và Mã Phương Linh đã vào toà trà đình đó rồi.
Mã Phương Linh ngồi trên tấm gổ, nhìn mưa rơi xuất thần.
Lâu lắm nàng không nói gì cả.
Nàng không nói, Diệp Khai cũng không nói, mà cũng không gợi nàng làm chi.
Mặt nàng heo hắt quá, có lẽ nàng mất ngủ nhiều, có lẽ vì nàng ưu tư quá nặng.
Nơi đó có sẵn trà, Diệp Khai rót một chén, uống một ngụm. Uống trà mà chàng hy vọng nó biến thành rượu.
Chàng đâu phải là con quỷ rượu nhưng lắm lúc cũng muốn có rượu để cho khung cảnh, tâm tình được đầy đủ ý vị hơn.
Mã Phương Linh vụt thốt:
Diệp Khai chớp mắt:
Mã Phương Linh tiếp:
Diệp Khai điềm một nụ cười:
Mã Phương Linh cắn răng rồi hỏi:
Diệp Khai lắc đầu:
Mã Phương Linh nhìn chàng:
Diệp Khai mỉm cười:
Mã Phương Linh nhảy choi choi, hét lên:
Diệp Khai trầm nhâm một lúc, đoạn từ từ hoỉ:
Mã Phương Linh hừ một tiếng:
Diệp Khai nhìn thẳng vào mặt nàng:
Mã Phương Linh đáp:
Diệp Khai hỏi:
Mã Phương Linh thốt:
Bỗng nàng dậm chân, quay mình hằn học:
Diệp Khai hỏi:
Mã Phương Linh lắc đầu:
Diệp Khai cười nhẹ:
Mã Phương Linh hừ một tiếng:
Bỗng nàng quay mình lại, trầm giọng tiếp:
Diệp Khai lắc đầu:
Mã Phương Linh hỏi:
Diệp Khai lắc đầu:
Mã Phương Linh cắn môi rồi tiếp:
Diệp Khai thản nhiên đáp:
Mã Phương Linh mường tượng kinh hãi song mặt nàng đỏ bừng. Đầu cúi xuống, tay mân mê tà áo. Lâu lắm, nàng mới thoốt:
Diệp Khai không nói gì, chỉ rót một chenùn trà.
Mã Phương Linh chờ mãu, không dằn lòng đưoợc hỏi:
Diệp Khai lắc đầu:
Mã Phương Linh gắt:
Diệp Khai lắc đầu:
Mã Phương Linh lại hắt:
Diệp Khai thở dài, cười khổ:
Mã Phương Linh ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chàng. Bất thình lình nàng nhào tới, ngã vào lòng chàng, vòng tay ôm ghì lấy chàng.
Nàng ghì mạnh quá.
Diệp Khai nhè nhẹ đẩy nàng ra.
Trong lúc này mà chàng xô nàng ra được à?
Mã Phương Linh trừng mắt nhìn chàng. Rồi nàng cắn môi, mường tượng muốn khóc.
Nàng thốt:
Diệp Khai dịu giỏng:
Mã Phương Linh lắc đầu:
Diệp Khai nín lặng, lâu lắm mới thở dài đáp:
Mã Phương Linh hỏi:
Diệp Khai đáp:
Mã Phương Linh kêu lên:
Diệp Khai tiếp:
Mã Phương Linh hỏi:
Diệp Khai tiếp:
Đôi mắt của Mã Phương Linh đỏ lên. Nàng vung tay tát thật mạnh vào mặt chàng một cái. Đoạn nàng thốt:
Diệp Khai trầm giọng:
Mã Phương Linh lại đánh một tát tay vào mặt chàng. Nàng đánh mạnh đến độ tay nàng tê buốt nhưng Diệp Khai chẳng nghe đau đớn gì cả.
Chàng lạnh nhạt nhìn nàng, nhìn lệ trào ra mí mắt của nàng, chảy xuống má.
Nàng dậm chân rít lên:
Nàng vọt mình ra ngoài, chạy di trong mưa.
Mưa đang rơi nặng hạt.
Diệp Khai không chạy theo.
Chàng không hề nhích động. Tuy nhiên nơi gương mặt của chàng, niềm thống thổ hiện ra quá lộ liễu.
Thống khổ vì chàng cố gắn dằn cơn dục vọng đang sôi động trong lòng. Cơ hồ chàng muốn chạy theo, ôm nàng, mang nàng trở lại trà đình.
Nhưng chàng không làm như vậy nên phải khổ.
Mưa dai dẳng một chút rồi tạnh.
Diệp Khai trở lại thị trấn, lội trên con lộ sủng nước, bùn lầy, lách mình qua khung cửa hẹp.
Trong nhà im vắng, chỉ trừ một âm thanh.
Aâm thanh của các quân bài chạm vào nhau.
Tiêu Biệt Ly không quay đầu nhìn chàng, lão để hết tâm trí vào các quân bài.
Diệp Khai ngồi xuống.
Tiêu Biệt Ly vẫn nhìn chăm chú các quân bài. Chúng như làm lão ưu tư trầm trọng.
Diệp Khai hỏi:
Tiêu Biệt Ly thở dài:
Diệp Khai hỏi:
Tiêu Biệt Ly đáp:
Lão ngẩng đầu lên nhìn chàng, từ từ tiếp:
Diệp Khai trầm lặng rất lâu.
Bỗng chàng cười khan, thốt:
Tiêu Biệt Ly điềm nhiên:
Diệp Khai tiếp:
Tiêu Biệt Ly chờ nghe chàng nói tiếp.
Chàng không nói gì nữa. Chàng lấy xấp ngân phiếu mới ở trong mình ra, đặt lên bàn, từ từ đùa sang trước mặt Tiêu Biệt Ly.
Tiêu Biệt Ly nhìn thoáng qua xấp ngân phiếu, không hỏi gì.
Một lúc sau, Diệp Khai cười nhẹ thốt:
Tiêu Biệt Ly đáp mơ hồ:
Diệp Khai tiếp:
Tiêu Biệt Ly vẫn mơ hồ:
Diệp Khai tiếp:
Tiêu Biệt Ly chợt cười đáp:
Diệp Khai tiếp:
Tiêu Biệt Ly điềm nhiên:
Diệp Khai chớp mắt:
Tiêu Biệt Ly đáp:
Diệp Khai hết cười được. Một vẻ kỳ quái hiện nơi thần sắc của chàng.
Tiêu Biệt Ly tiếp luôn:
Diệp Khai kêu lên thất thanh:
Tiêu Biệt Ly lắc đầu.
Diệp Khai cau mày:
Tiêu Biệt Ly buông gọn:
Vạn Mã Đường.
Vạn Mã Đường?
Diệp Khai sửng sờ. Lâu lắm, chàng mới thở dài, lẩm bẩm:
Tiêu Biệt Ly thản nhiên:
Diệp Khai thốt:
Tiêu Biệt Ly điềm nhiên:
Lão đáp nhưng câu đáp không thỏa mãn trọn vẹn câu hỏi. Diệp Khai vẫn phải tiếp thọ như vậy và dù không hiểu cũng cố mà tìm hiểu.
Bỗng chàng hỏi:
Tiêu Biệt Ly hỏi lại:
Diệp Khai tiếp:
Chừng như Tiêu Biệt Ly quên mất lão Đinh, mãi đến lúc này mới nhớ lại.
Lão cười nhẹ, đáp:
Diệp Khai tặc lưỡi:
Tiêu Biệt Ly tiếp:
Diệp Khai hỏi:
Tiêu Biệt Ly cười nhẹ:
Diệp Khai cũng cười hỏi:
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
Diệp Khai hỏi:
Tiêu Biệt Ly đáp:
Diệp Khai chớp mắt:
Tiêu Biệt Ly không dấu:
Sk kinh ngạc:
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
Diệp Khai trầm ngâm một chút.
Tiêu Biệt Ly đáp:
Diệp Khai cau mày:
Tiêu Biệt Ly lắc đầu:
Diệp Khai trầm ngâm một lúc nữa, đoạn hỏi:
Tiêu Biệt Ly hỏi lại:
Diệp Khai gật đầu:
Tiêu Biệt Ly tiếp:
Diệp Khai hỏi:
Tiêu Biệt Ly cười khổ:
Diệp Khai tiếp:
Tiêu Biệt Ly đáp:
Diệp Khai tiếp:
Tiêu Biệt Ly chớp mắt:
Diệp Khai đáp:
Tiêu Biệt Ly suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:
Diệp Khai nhìn lão, dò xét:
Tiêu Biệt Ly lắc đầu rồi gật đầu.
Diệp Khai thốt:
Tiêu Biệt Ly bỗng cười mấy tiếng:
Diệp Khai cũng cười:
Chàng như sắp sửa cáo từ.
Nhưng vừa lúc đó có một đại hán áo trắng tiến vào, tay cầm một cánh thiếp cáo
phó.
Dĩ nhiên cáo phó vì cái chết của ba cao thủ Vạn Mã Đường.
Cáo phó cho biết ngày sau, có cuộc nhập hiện ba xác chết vào quan tài. Trước ngày nhập hiện, sáng sớm có cuộc đại tế rồi trưa lại mới nhập quan.
Cáo phó đến có kèm theo thiếp mời, cả Tiêu Biệt Ly và Diệp Khai đều được mời.
Tiêu Biệt Ly thở dài, nói mấy lời thương tiếc rồi hứa sẽ có mặt tại Vạn Mã Đường vào ngày mai.
Diệp Khai cũng hứa luôn.
Chàng lại hỏi:
Đại hán gật đầu:
Diệp Khai hỏi:
Đại hán đáp:
Diệp Khai quả quyết:
Đại hán căm hờn:
Diệp Khai hỏi:
Đại hán lắc đầu:
Diệp Khai tiếp:
Đại hán thoạt đầu do dự, rồi sau lại bằng lòng nhờ chàng. Đại hán đi ra rồi, Tiêu Biệt Ly thở dài, thốt:
Diệp Khai điềm nhiên:
Tiêu Biệt Ly hỏi:
Diệp Khai đáp:
Tiêu Biệt Ly hỏi:
Diệp Khai cười nhẹ:
Tiêu Biệt Ly lắc đầu :
Diệp Khai cau mày:
Tiêu Biệt Ly thở dài:
Diệp Khai cau mày:
Tiêu Biệt Ly nghiêm giọng:
Trời mênh mang. Đất mênh mang
Vào Vạn Mã Đường Đừng mong trở lại cố hương.