Diệp Khai thốt :
Tiêu Biệt Ly chợt cười lạnh:
Diệp Khai chớp mắt:
Tiêu Biệt Ly tiếp:
Diệp Khai cau mày:
Tiêu Biệt Ly gật đầu.
Diệp Khai lại cau mày:
Tiêu Biệt Ly cười mỉa:
Đến lượt Diệp Khai tắt lý.
Tiêu Biệt Ly bật cười tiếp:
Diệp Khai trầm ngâm một lúc.
Sau cùng, chàng nhấn từng tiếng:
Tiêu Biệt Ly hỏi:
Diệp Khai vụt quay mình, ngưng ánh mắt nhìn Tiêu Biệt Ly, từ từ hỏi:
Tiêu Biệt Ly đáp:
Diệp Khai tiếp:
Tiêu Biệt Ly đáp:
Diệp Khai tiếp:
Tiêu Biệt Ly cười nhẹ:
Diệp Khai điểm một nụ cười:
Tiêu Biệt Ly chớp mắt:
Diệp Khai tiếp:
Tiêu Biệt Ly nhìn chàng:
Diệp Khai lắc đầu:
Một lúc lâu, Tiêu Biệt Ly hỏi:
Diệp Khai cười:
Tiêu Biệt Ly thở dài:
Diệp Khai gật đầu:
Tiêu Biệt Ly cười lạnh.
Diệp Khai hỏi:
Tiêu Biệt Ly lại cười lạnh.
Diệp Khai vòng quanh bàn, đến cạnh lão, nghiêng mình, thì thầm mấy câu bên tai lão.
Chàng nói, lão nghe, không một ai nghe lọt, dù có kẻ nào khác ở trong nhà, ở gần bên, cách vài thước.
Tiêu Biệt Ly nghe rồi, thần sắc biến đổi.
Thần sắc của một người bị chấn động mạnh, tâm tư rả rời, cơ thể rả rời.
Chốc chốc, lão thở dài.
Một lúc lâu, lão thốt:
Diệp Khai cũng thở dài:
Tiêu Biệt Ly gật đầu:
Lão cúi đầu, nhìn các quân bài trên mặt bàn, nhếch nụ cười khổ, rồi tiếp:
Lão đưa tay, rờ rẫm, vuốt ve các quân bài.
Bàn tay của lão gầy khô, một bàn tay xương xẩu !
Diệp Khai thốt:
Tiêu Biệt Ly đáp:
Diệp Khai gật đầu:
Tiêu Biệt Ly hỏi:
Diệp Khai mỉm cười:
Tiêu Biệt Ly cười thảm:
Diệp Khai cười nhẹ:
Tiêu Biệt Ly tiếp:
Lão cười khổ, thở dài, bất chợt vươn tay ra, chụp cổ tay Diệp Khai.
Động tác cực đẹp.
Thoạt đầu, lão đưa tay ra, lơ lơ lững lững, ung dung. Bỗng lão chộp tay, bàn tay tới đích liền.
Nhưng, cái đích đã đổi thay ngay. Cái đích không còn là cổ tay của Diệp Khai, mà là chiếc hộp gỗ dùng đựng các quân bài.
Diệp Khai kịp thời đẩy chiếc hộp gỗ cho lão chụp, còn chàng thì phóng nhanh ra xa, ngoài ba thước.
Tiếc rắc vang lên, chiếc hộp gỗ vỡ vụn trong tay Tiêu Biệt Ly.
Lâu lắm, Tiêu Biệt Ly ngẩng mặt lên, nhìn chàng, lạnh lùng thốt:
Diệp Khai cười nhẹ:
Tiêu Biệt Ly tiếp:
Diệp Khai đáp:
Bàn tay ve vuốt các quân bài suốt mấy mươi năm, bàn tay đó đã luyện được một khí công cực mạnh, đấm vào đá, đá cũng vỡ tan, nói gì một chiếc mũi !
Tiêu Biệt Ly hỏi:
Diệp Khai mỉm cười:
Tiêu Biệt Ly thở dài, lẩm nhẩm:
Bỗng, lão tung mình lên, hai chiếc gậy bay theo, chiếc trong tay tả quét một vòng tròn, chiếc trong tay hữu quét ngang.
Hai cái quét đó có oai lựt làm bật một hòn núi !
Gió gây phát sanh, xoay tròn như trốt lốc.
Diệp Khai đã lên đến trần nhà rồi, chân móc, đầu thòng xuống.
Hai chiếc gậy sắt lại được vung lên.
Từ hai chiếc gậy, bắn ra mấy mươi vệt sáng.
Đoạn Trường châm ! Hai chiếc gậy sắc trống lỏng, bên trong chứa Đoạn Trường châm. Mỗi một mũi châm, giết một mạng người. Số châm bắn ra, đủ giết ba mươi người.
Nhưng, Diệp Khai là người thứ ba mươi mốt !
Chàng vừa phát hiện, chàng biến mất. Nhưng, khi chàng trở lại, thì đến lượt châm biến mất.
Tiêu Biệt Ly đã ngồi xuống chiếc ghế của lão. Mường tượng lão quan sát mấy mươi mũi châm, bay về phương hướng nào, có cắm vào đâu chăng.
Trong vòng mấy mươi năm qua, lão chỉ thất bại lúc phóng châm hai lần.
Lần thứ nhất, mười tám năm về trước, tại Mai Hoa Am. Sau lần đó lão không tin là còn tái diễn thất bại, dù chỉ một lần thôi !
Bây giờ, lão thất bại ! Lần thứ hai, thất bại.
Sự thất bại tái diễn.
Lão mất cả tự tin !
Diệp Khai như từ cung trời, nhẹ nhàng đáp xuống, ngồi vào chiếc ghế cũ, đối diện với Tiêu Biệt Ly.
Không gian trở lại bình tịnh, không còn gió gậy, không còn độc châm.
Mường tượng chẳng có gì vừa phát sanh.
Thời khắc trôi qua ... trôi qua.
Không rõ được bao lâu, Tiêu Biệt Ly thở dài thốt:
Diệp Khai gật đầu:
Nhìn thẳng vào mặt Diệp Khai, Tiêu Biệt Ly gằn từng tiếng:
Không người thì là gì, chẳng lẽ là thú ?
Không, Tiêu Biệt Ly không có ý tưởng đó. Theo y, Diệp Khai phải khác người, hoặc giả, chàng là thần, hoặc giả, là quỷ là ma !
Rồi, không đợi chàng đáp, lão tiếp luôn:
Chỉ có quỷ thần mới tránh khỏi !
Tâng bốc đối tượng, là gián tiếp khoa trương cái tài của lão. Chỉ có những bậc siêu phàm mới tránh khỏi thủ đoạn của lão !
Như vậy, lão là đối tượng của bậc siêu phàm.
Diệp Khai thốt:
Tiêu Biệt Ly tiếp:
Diệp Khai khoát tay:
Tiêu Biệt Ly tiếp:
Diệp Khai điềm nhiên:
Tiêu Biệt Ly cau mày:
Diệp Khai lắc đầu:
Đoạn, chàng cười, tiếp:
Tiêu Biệt Ly nắm chặt hai bàn tay, đảo mắt mấy lượt, từ từ thốt:
Lão nhăn mặt, tiếp luôn:
Lão thở dài.
Diệp Khai thốt:
Chàng đứng lên quay mình, ung dung bước đi, đầu không quay lại.
Chàng không lưu lại, Tiêu Biệt Ly phải lưu lại, ít nhất cũng trong một thời gian ngắn !
Diệp Khai ra khỏi nhà rồi, Tiêu Biệt Ly bật rung người lên.
Rung như người nằm mộng ác chợt tỉnh. Khi tỉnh rồi lại run sợ hơn trong mộng.
Một lúc sau, lão chụp các quân bài vung mạnh tay, quăng qua cửa sổ.
Bài văng đi, lệ rơi xuống theo.
Lão không còn lý do ở lại Biên Thành nữa, bởi Mã Không Quần đã đi rồi.
Lão không thiết sống nữa, bởi bao nhiêu mưu đồ đều đổ vỡ !
Lão còn can đảm bắt đầu làm lại chăng ?
Đêm tàn.
Vần đông nhuộm trắng một phương, màu đen thu dần, nhạt dần ...
Lửa đã tắt từ lâu, một vài đợt khói nhỏ còn vương vấn trong sương sớm như luyến tiếc một oai lực hãi hùng vừa tàn diệt.
Oai lực của lửa, lửa mang luôn oai lực của Vạn Mã Đường, hoàn thành công cuộc bể dâu thường hữu.
Người chữa lửa đã ly khai hỏa trường, còn lại vùng tiêu thổ thê lương.
Diệp Khai đứng trên gò cao nhìn xuống vùng tiêu thổ, bồi hồi.
Bên cạnh chàng là Tiểu Hổ Tử. Chàng nhìn nó bồi hồi.
Chàng nắm tay đứa bé, đưa nó đến một địa phương. Cho nó chôn vùi đi niềm cừu hận lẫn thống khổ tại địa phương đó.
Chàng muốn khi nó trưởng thành, thì tâm lý nó chỉ chứa đựng tình thương, không mảy may cừu hận.
Chàng nghĩ, không có gì thê thảm bằng cừu hận lưu luyến vạn kiếp.
Những cuộc bể dâu, chỉ để cho tạo vật an bày.
Nơi đó có bia đá, vết đao trên bia vẫn còn. Nhưng huyết lệ đã phai màu.
Diệp Khai nắm tay đứa bé, quỳ xuống trước mộ bia.
Một cuộc đối thoại diễn ra giữa chàng và đứa bé:
Đây là nơi yên nghĩ cuối cùng của bằng hữu phụ thân ngươi. Ngươi hãy ghi nhớ điều này, vĩnh viễn ghi nhớ, là không nên gây thù kết hận với con cháu người ta.
Tôi nhớ.
Ngươi dám phát thệ ghi nhớ mãi ?
Tôi xin thề !
Diệp Khai mỉm cười.
Chưa bao giờ chàng cười được vui như hôm nay.
Cuộc đối thoại tiếp tục:
Ta biết, người còn là một đứa bé.
Tôi muốn đi tìm gia gia tôi, thơ thơ tôi. Ông đưa tôi đi không ?
Đương nhiên là đi.
Ông có thể tìm được họ chứ ?
Ngươi nên nhớ, chỉ cần ngươi có tin tưởng. Con người có tin tưởng, là không có việc gì không làm được !
Tiểu Hổ Tử cười.
Một nụ cười đầy triển vọng ! Triển vọng cầu tiến trên con đường chánh nghĩa.
Sau đó, Diệp Khai trở về thị trấn.
Thái dương bắt đầu nhả nóng, như ngày qua, như ngày kia.