Vạn Mã Đường chủ vẫn tay đặt lên mặt bàn, ngồi yên tại chỗ, thần sắc an tường.
Con người đó như trầm tịnh muôn đời, dù cho quanh mình có đất lở trời long, không một biến cố nào làm xao động nổi ít nhiều.
Thậm chí, y không nhìn Mộ Dung Minh Châu nửa mắt.
Mộ Dung Minh Châu biến sắc mặt xanh dờn, tay thì cứng, song mắt trừng, hướng về cái đống kiếm trên bàn.
Lâu lắm, y miễn cưởng hỏi:
Họ là chủ nhân các thanh kiếm !
Hoa Mãn Thiên đáp:
Vân Tại Thiên mỉm cười, thốt:
Lạc Lạc Sơn lại cười vang:
Lão vẫn còn ngoẻo đầu nơi cạnh bàn. Lão vươn tay ra, quơ quơ, rà rà trên mặt bàn, rồi lẩm nhẩm:
Vạn Mã Đường chủ cười lớn.
Lần thứ nhất, y bật cười thành tiếng.
Rồi y thốt:
Y cao giọng hơn một chút hướng về thuộc hạ:
Lạc Lạc Sơn ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt lừ đừ, hỏi lại:
Vạn Mã Đường chủ gật đầu:
Lạc Lạc Sơn lại hỏi:
Vạn Mã Đường chủ thản nhiên:
Lạc Lạc Sơn buông tiếng thở dài đoạn ngoẻo đầu cạnh mép bàn như cũ, lẩm nhẩm:
Rượu đã được dọn lên.
Chén vàng, bình bạc, đũa ngà, rượu bốc thơm, thức ăn bốc thơm, sức hấp dẫn của rượu và thức ăn không xóa tan bầu không khí trầm nghiêm đến lạnh.
Rượu, màu phỉ thúy, sắc mặc của Mộ Dung Minh Châu càng xanh hơn.
Y tự hỏi: nên ngồi xuống hay phải đứng đó, đợi mời !
Đi ra, thì chắc chắn không thể rồi, bởi ra phải lấy kiếm, mà lấy kiếm thì sự sanh.
Chưa phải lúc để cho sự sanh, dù y không sợ sự sanh.
Diệp Khai đặt tay nhẹ xuống mặt bàn, thốt:
Mộ Dung Minh Châu quay đầu lại nhìn chàng, ngưng thần.
Có hạng người vĩnh viễn tươi cười, những người đó vĩnh viễn không nuôi ác ý đối với bất kỳ ai, dù đối với kẻ thù !
Diệp Khai thuộc hạng người đó.
Mộ Dung Minh Châu nhìn chàng một lúc lâu, cuối cùng thở dài, thốt:
Y cầm chén lớn, chén đầy rượu, y nốc một hơi cạn. Rồi y lấy đũa, gõ vào chiếc chén, ca:
Vân Tại Thiên biến sắc ?
Công Tôn Đoạn vụt quay mình, trừng mắt giận. Bàn tay cứng hơn thép của y nắm chặc đốc loan đao.
Nhưng, Vạn Mã Đường chủ thản nhiên như thường. Hơn thế, thần sắc của y tươi vui hơn.
Uống xong chén rượu, chừng như cái can đảm trở về với hương men.
Ca xong, y cao giọng hỏi:
Diệp Khai đáp trước:
Mộ Dung Minh Châu chớp mắt:
Diệp Khai mỉm cười:
Mộ Dung Minh Châu hỏi:
Diệp Khai gật đầu:
Mộ Dung Minh Châu lại hỏi:
Diệp Khai nhắm mắt lẩm nhẩm:
Chàng đáp lại, mơ màng:
Chàng còn lặp đi lặp lại mấy lượt nữa.
Bỗng, chàng mở mắt ra, nhìn về Vạn Mã Đường chử, điểm một nụ cười hỏi:
Vạn Mã Đường chủ điềm nhiên:
Diệp Khai tiếp:
Chàng chớp chớp đôi mắt, rồi chàng nhìn Mộ Dung Minh Châu, nhìn sang Phó Hồng Tuyết, cuối cùng nhìn luôn Vạn Mã Đường chủ.
Phó Hồng Tuyết ngồi đó im lặng, đầu vẫn cúi xuống, tay vẫn nắm chuôi đao, mắt vẫn nhìn đao.
Mộ Dung Minh Châu đã ngồi xuống tự bao giờ. Aùnh mắt của y chớp luôn, miệng cười cười.
Khi ánh mắt của y và ánh mắt của Diệp Khai gặp nhau, ánh mắt của y chuyển sang Diệp Khai một ý niềm cảm kích.
Bây giờ đến lượt Phi Thiên Tri Thù ! Con người đã thay gã phu xe.
Y không thuộc hạng lắm mồm lắm miệng, cho nên từ đầu, y không nói một tiếng
nào.
Bây giờ y cảm thấy cần kết giao bằng hữu với Diệp Khai.
Y đã quyết tâm rồi !
Lập tức y cạn chén rượu trước mặt, đoạn cau mày, hỏi:
Hoa Mãn Thiên trầm gương mặt, lạnh lùng đáp:
Vạn Mã Đường chủ mỉm cười, thốt:
Diệp Khai chớp mắt:
Vạn Mã Đường chủ không đáp ngay, chỉ tiếp:
Diệp Khai trầm giọng:
Vạn Mã Đường chủ tiếp:
Diệp Khai kêu lên:
Vạn Mã Đường chủ tiếp:
Diệp Khai thốt:
Nụ cười nơi miệng của Vạn Mã Đường chủ đã tắt. Thần sắc của y trầm trầm.
Lâu lắm, y mới thở dài, tiếp nối:
Một vài vết nhăn hiện ra nơi gương mặt y, từ các vết nhăn đó, phảng phất sát khí chập chờn bốc.
Nhìn y lúc này, ai ai cũng nghe lạnh xương sống ít nhiều.
Diệp Khai vẫn còn nhìn y, vẫn còn hỏi:
Vạn Mã Đường chủ đáp gọn:
Lạc Lạc Sơn chợt đập tay xuống bàn, rồi lẩm nhẩm:
Lão tiếp luôn:
Vạn Mã Đường chủ nhìn bàn tay của y bị đao chém đứt bốn ngón nghe Lạc Lạc Sơn nói.
Khi Lạc Lạc Sơn dứt lời, y gằn tiếng:
Y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Diệp Khai, ánh mắt uy hiếp, câu hỏi cũng uy hiếp luôn:
Diệp Khai không hề tránh ánh mắt của Đường chủ. Chàng vẫn thản nhiên như lúc mới vào đây.
Chàng trầm ngâm một chút, thay vì đáp, lại hỏi ngược:
Vạn Mã Đường chủ lắc đầu:
Diệp Khai lại hỏi:
Vạn Mã Đường chủ chận lời:
Đao đó là đao nào ? Loại cổ quái của Phó Hồng Tuyết hay loại loạn đao củ Công Tôn Đoạn ?
Diệp Khai cau mày:
Vạn Mã Đường chủ đáp:
Diệp Khai mỉm cười:
Phó Hồng Tuyết nhìn xuống thanh đao của y, bỗng lạnh lùng hỏi:
Diệp Khai đáp:
Phó Hồng Tuyết lại hỏi:
Diệp Khai lắc đầu:
Phó Hồng Tuyết chờ nghe.
Diệp Khai mỉm cười, tiếp:
Rồi chàng lại cười, đoạn tiếp luôn:
Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai với ánh mắt kỳ quái.
Lần thứ nhất, y nhìn một người lâu như vậy.
Biết đâu lần thứ nhất mà cũng là lần cuối ?
Mộ Dung Minh Châu đã uống khá rồi, men rượu bắt đầu tạo ảnh hưởng nơi y.
Y cao giọng thốt:
Diệp Khai cười lạnh:
Mộ Dung Minh Châu hỏi:
Chợt Hoa Mãn Thiên chuyển hướng vấn đề, hỏi:
Mộ Dung Minh Châu không hiểu hắn hỏi như vậy là có ý tứ gì.
Y gật đầu.
Hoa Mãn Thiên hỏi tiếp:
Mộ Dung Minh Châu đáp:
Hoa Mãn Thiên tiếp:
Mộ Dung Minh Châu đáp:
Hoa Mãn Thiên mỉm cười, không nói gì nữa.
Hắt bất tất phải nói gì nữa !
Mộ Dung Minh Châu trầm ngâm một lúc, rồi gượng điểm một nụ cười, hỏi:
Hoa Mãn Thiên nhất định không đáp câu hỏi đó.
Mộ Dung Minh Châu đỏ mặt, tiếp:
Hoa Mãn Thiên không đáp, Đường chủ đáp:
Mộ Dung Minh Châu trầm giọng:
Vạn Mã Đường chủ từ từ nói:
Mộ Dung Minh Châu lắc đầu.
Vạn Mã Đường chủ hỏi tiếp:
Mộ Dung Minh Châu đáp:
Đường chủ lại hỏi:
Mộ Dung Minh Châu chớp mắt:
Đường chủ đáp:
Mộ Dung Minh Châu liếc xéo Hoa Mãn Thiên, rồi lạnh lùng thốt:
Hoa Mãn Thiên trầm giọng:
Lạc Lạc Sơn bỗng ngẩng đầu lên, cười mấy tiếng, đoạn thốt:
Hoa Mãn Thiên bĩu môi:
Lạc Lạc Sơn cười lớn:
Hoa Mãn Thiên cau mày:
Lạc Lạc Sơn điềm nhiên:
Hoa Mãn Thiên lạnh lùng:
Lạc Lạc Sơn bật cười ha hả:
Hoa Mãn Thiên cau mày mặt lộ vẻ ác rõ rệt.
Vân Tại Thiên chợt cất tiếng:
Bỗng nhiên gã kể lể gà chó, như gã là một viên quản sự trong trà phòng, điều đó làm cho tân khách rất lấy làm lạ.
Diệp Khai mỉm cười, hỏi:
Vân Tại Thiên cười nhẹ:
Diệp Khai hỏi:
Vân Tại Thiên bỗng trầm gương mặt, gằn từng tiếng:
Diệp Khai cau mày.
Vân Tại Thiên càng trầm gương mặt hơn, tiếp:
Mộ Dung Minh Châu cười lớn:
Vân Tại Thiên hướng qua y:
Mộ Dung Minh Châu ung dung tiếp:
Vân Tại Thiên lắc đầu:
Mộ Dung Minh Châu nhịn cười:
Vân Tại Thiên đáp:
Diệp Khai gật đầu:
Vân Tại Thiên tiếp:
Diệp Khai cười nhẹ:
Vân Tại Thiên liếc mắt qua Phó Hồng Tuyết, hỏi:
Đao đâu có tự động giết người ! Chính chủ nhân của nó, điều khiển nó chứ !
Hỏi như vậy, có khác nào Phó Hồng Tuyết làm việc đó chăng !
Hoặc giả, gã muốn hỏi, thanh đao sắc bén bền bỉ lắm không, chém luôn hơn bốn trăm nhat mà không nhục chăng ?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng đáp:
Vân Tại Thiên vỗ tay:
Diệp Khai hỏi:
Vân Tại Thiên giải thích:
Diệp Khai mỉm cười:
Vân Tại Thiên chớp mắt:
Diệp Khai lắc đầu:
Vân Tại Thiên tiếp:
Mộ Dung Minh Châu hỏi:
Mường tượng Vân Tại Thiên lộ vẻ sợ hãi.
Nhưng rồi gã cũng thốt:
Mộ Dung Minh Châu buột miệng kêu lên:
Vân Tại Thiên nhạt giọng:
Mộ Dung Minh Châu cau mày:
Vân Tại Thiên đáp:
Gã miễn cưỡng tự khống chế lấy mình, nhưng sắc mặt vẫn biến xanh, thốt xong bốn tiếng, gã cầm chén rượu lên nốc cạn, rồi tiếp:
Mộ Dung Minh Châu hỏi:
Vân Tại Thiên giải thích:
Mộ Dung Minh Châu hỏi:
Vân Tại Thiên nắm chặc hai tay cứng như hai quả chùy, mồ hôi đượm nơi trán kết thành hạt to, cắn răng, gồng gân mặt, buông nặng từng tiếng:
Trong cảnh diện mông lung, chốc chốc tiếng ngựa hí vang rền, rồi tiếng gió vi vu từ ngàn xa cuốn đến.
Đêm thu đã lạnh, cái lạnh âm trầm, không buốt như khí giá ngày đông.
Gió lạnh rít bên ngoài, bên trong là cảnh tử tịch dù một số đông người đang quy tụ bên nhau.
Tử tịch, vì không ai nói với ai một lời.
Công Tôn Đoạn bắt đầu uống, cạn chén đầy, rót đầy chén cạn, để rồi uống cạn, rót đầy.
Hoa Mãn Thiên đã đứng lên, tay chắp sau lưng, bước tới bước lui cạnh những hình ngựa vẽ chạy bay nơi vách. Bước chân của hắn vừa nặng nề, vừa chậm chạp, chừng như quên nhấc chân, chừng như không nhấc nỗi chân.
Phi Thiên Tri Thù nhợt sắc mặt trắng như giấy, ngẩng đầu lên, xuất thần.
Mộ Dung Minh Châu uống bao nhiêu rượu, rượu đó tợ hồ biến thành mồ hôi, chảy thành giòng. Nếu vụ án cách mười tám năm không liên quan với y, thì tại sao y khiếp hãi !
Mồ hôi chảy ra như thế nếu không khiếp hãi thì tại sao ?
Vạn Mã Đường chủ tuy vẫn thản nhiên, tuy vẫn ngồi đoan chánh, nhưng tâm thần phảng phất chơi vơi ngoài thể xác.
Vô hình trung, đôi tay của y đặt lên mặt bàn, điều mà có lẽ chẳng bao giờ y làm.
Đôi tay thiếu ngón chừng như dán chặt nơi mặt bàn.
Người ta nói, một say giải được ngàn sầu, người say bao giờ cũng sướng ! Không tuyệt đối thì cũng tương đối.
Nhưng, Lạc Lạc Sơn có say thực sự chăng ?
Diệp Khai vẫn còn giữ nét cười nơi khoé miệng.
Chàng là người duy nhất tại hội trường, không cải sắc, không biến thái độ.
Chàng vẫn là chàng, luôn luôn còn là chàng.
Những ngọn đèn sáp từ từ nhỏ lệ. Ngọn đèn thấp dần ! Thấp dần, gần tàn lụn.
Gió vuốt quanh bức bình phong gỗ to lớn bên ngoài vút vào đại sảnh, tạt qua các ngọn đèn, lửa đèn rạp xuống, bật đứng lên, gió lồng lộn xoáy trong không gian, làm các ngọn đèn chao chao chực tắt.
Không ai lưu ý đến gió, không ai nghe cái lạnh của đêm thu theo gió rải khắc sảnh phòng.
Nguồn tâm tư của họ cũng dao động như các ngọn đèn, sắc diện của họ biến đổi liên hồi, hoặc trắng, hoặc xanh, hoặc hồng, bất nhất.
Một lúc lâu, Mộ Dung Minh Châu miễn cưỡng cười một tiếng, thốt:
Vân Tại Thiên buông lơ là:
Mộ Dung Minh Châu đáp:
Vân Tại Thiên trầm giọng:
Mộ Dung Minh Châu tiếp:
Vân Tại Thiên gật đầu:
Mộ Dung Minh Châu chớp mắt:
Vân Tại Thiên gật đầu:
Mộ Dung Minh Châu hỏi:
Vân Tại Thiên như chơi vơi tận phương trời xa trở về, từ từ thốt:
Mộ Dung Minh Châu hỏi:
Vân Tại Thiên gật đầu:
Rồi gã tiếp:
Mộ Dung Minh Châu chớp mắt:
Vân Tại Thiên trầm giọng:
Mộ Dung Minh Châu phản kháng:
Diệp Khai mỉm cười:
Mộ Dung Minh Châu cau mày, hỏi:
Diệp Khai tiếp:
Mộ Dung Minh Châu lắc đầu:
Diệp Khai từ từ thốt:
Mộ Dung Minh Châu lau vội mồ hôi trán, lẩm nhẩm:
Diệp Khai điềm nhiên:
Mộ Dung Minh Châu trố mắt:
Diệp Khai nâng chén lên nhấp một ngụm rượu, điểm một nụ cười, tiếp:
Lạc Lạc Sơn vỗ bàn cười lớn:
Lần này, lão vươn tay, cầm chén rượu, uống liền, không như lần trước, gọi rượu mà không màng đến rượu.
Mộ Dung Minh Châu lạnh lùng:
Lạc Lạc Sơn trừng mắt:
Lão gọi:
Nhưng rượu vừa được mang đến là lão ngoẻo đầu xuống mép bàn, rồi thở ồ ồ.
Hoa Mãn Thiên ghét lão cực độ, chỉ muốn vung một quyền đánh lão ngã xuống nền rồi chụp xác lão ném ra ngoài.
Nhưng hắn có kiên nhẫn lạ, nên dù hận, hắn vẫn dằn được.
Bằng cớ là hắn đứng trơ trơ giữa đường, suốt đêm dài chờ mời được khách.
Có điều, đối với Lạc Lạc Sơn, hắn đố kỵ cùng cực, đố kỵ đến độ không còn kiên nhẫn nỗi.
Diệp Khai thích thú vô cùng.
Chàng vốn thích hoạt cảnh, có cái gì náo nhiệt là chàng quyết xem cho kỳ được. Chàng còn mong mỏi nhiệt náo xảy ra đều đều, nếu không thì những ngày dài bình lặng, thật là vô vị, thật là chán, kiếp nhân sanh phí phạm quá !
Trong khi chàng quan sát những người khác thì Vạn Mã Đường chủ quan sát chàng !
Hiển nhiên, Đường chủ thấy rõ chàng đang thích thú.
Rồi chẳng biết vô tình hay hữu ý, Diệp Khai quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau, bốn mắt sắc bén như đao.
Đao chạm đao tóe lửa. Mắt chạm mắt, cũng tóe lửa luôn !
Đường chủ gượng nở một nụ cười như muốn nói gì.
Lúc đó, Mộ Dung Minh Châu bỗng cười lạnh, thốt:
Vân Tại Thiên hỏi:
Mộ Dung Minh Châu tiếp:
Vạn Mã Đường chủ hỏi:
Mộ Dung Minh Châu lắc đầu:
Dừng lại một chút, y tiếp:
Bây giờ, y lấy lại được tác phong của một vị công tử một gọi trăm vâng, lời nói của y, tiếng cười của y, biểu lộ một oai nghi rõ rệt.
Y hoàn toàn quên mất cái nhục cởi kiếm bỏ lên mặt bàn vừa rồi.
Cuối cùng y hỏi tiếp:
Vạn Mã Đường chủ trầm ngâm một lúc rồi cười, thốt:
Diệp Khai đưa tay che miệng, ngáp dài, đáp:
Phi Thiên Tri Thù mỉm cười thốt:
Vạn Mã Đường chủ chớp mắt:
Phi Thiên Tri Thù lạnh lùng:
Mộ Dung Minh Châu liếc mắt sang đống kiếm trên bàn, tiếp nối:
Vạn Mã Đường chủ day qua Phó Hồng Tuyết:
Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:
Lạc Lạc Sơn chợt kêu to:
Hoa Mãn Thiên trầm giọng hỏi:
Lạc Lạc Sơn đáp:
Hoa Mãn Thiên biến sắc:
Lạc Lạc Sơn nheo nheo mắt, như có hạt bụi rơi trong mắt, bỗng bật cười cười khan
tiếp:
Khách bằng lòng ở lại, bằng lòng miễn cưỡng, bằng lòng tự nguyện, chung quy vẫn ở lại !
Và khách cùng một loạt đứng lên.
Họ nghĩ, dù sao, ở lại cũng được an toàn hơn là đi hoang ngoài đồng vắng, lúc đêm sâu.
Đi hoang như vậy, chẳng những không vào thành kịp, phải ngủ bờ, ngủ bụi, mà còn lắm bất ngờ xảy đến.
Khách rời đại sảnh, chỉ còn lại một mình Công Tôn Đoạn tự rót, rót đầy chén rượu, uống cạn lại rót đầy, đầy rồi lại cạn.
Đêm còn dài, ngày chưa đến gấp.
Không một tiếng động, ngoài tiếng gió hất cát tung lên cành lá, kêu rì rào, mường tượng tiếng đao nạo xương, rào rào !
Bốn bề tịch mịch.
Đêm trăng tại Biên thành, gợi niềm sầu xứ cho khách viễn du, lãng tử nào chẳng xúc động tình hoài ? ...
Vân Tại Thiên xách ngọn đèn lồng, đi trước dẫn đường.
Phó Hồng Tuyết lết chân như lúc nào, từ từ bước cố đi sau cùng.
Y có ý đi sau, người khác cũng không muốn đi trước. Diệp Khai ở trong số người thích đi sau, nên chậm chân lại.
Phó Hồng Tuyết tiến lên, song song với Diệp Khai.
Diệp Khai chợt cười, thốt:
Phó Hồng Tuyết bâng quơ:
Diệp Khai tiếp:
Phó Hồng Tuyết đáp:
Diệp Khai mỉm cười:
Chừng như sợ câu nói chưa đủ nghĩa, chàng bổ túc luôn:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Diệp Khai mỉm cười, chuyển hướng cuộc đối thoại sang đề tài khác:
Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:
Diệp Khai đáp:
Phó Hồng Tuyết chợt dừng chân, ngưng ánh mắt nhìn Diệp Khai, rồi gằn từng tiếng:
Diệp Khai cũng dừng chân, rồi từ từ thốt:
Hai người cùng đứng lại, cùng nhìn nhau, bất thình lình cùng cười.
Diệp Khai thốt:
Phó Hồng Tuyết buông gọn:
Hoa Mãn Thiên chợt hỏi:
Phó Hồng Tuyết hỏi lại:
Diệp Khai nói theo:
Trong khi họ tiến tới, bên ngoài, tại đại sảnh Công Tôn Đoạn cứ uống, uống nhiều, uống mãi chẳng biết đã nốc được bao nhiêu rượu rồi.
Vạn Mã Đường chủ nhìn hắn uống, một lúc lâu, thở dài một tiếng, rồi thốt:
gì !
Công Tôn Đoạn đập mạnh tay xuống bàn, cao giọng thốt:
Vạn Mã Đường chủ lắc đầu.
Tay cầm chén rượu, tay run, rượu trong chén tràn ra, hắn nhìn những mảnh của chiếc chén do hắn chém vỡ.
Đoạn hắn cười lạnh thốt:
Vạn Mã Đường chủ thở dài:
Công Tôn Đoạn chận lời:
Hắn đập tay xuống bàn, cười lạnh tiếp:
Vạn Mã Đường chủ ngưng ánh mắt nhìn hắn. Ánh mắt ẩn ước chứa đựng niềm thương cảm lẫn lộn với sự căm hờn.
Lâu lắm, y mới thốt:
Y thốt với giọng trầm tịnh, ôn tồn, câu nói đượm nặng cảm tình, dù sắt đá có nghe, cũng phải đổ lệ, huống chi người !
Công Tôn Đoạn cúi đầu, lệ nóng đoanh nơi tròng mắt.
Cũng may, lúc đó Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên trở lại.
Vạn Mã Đường chủ lấy lại vẻ bình hòa, hỏi:
Vân Tại Thiên đáp:
Niều thương cảm trong ánh mắt tiêu tan, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Y trầm ngâm một lúc, rồi thốt:
Vân Tại Thiên hỏi:
Vạn Mã Đường chủ lắc đầu:
Hoa Mãn Thiên chen lời:
Vạn Mã Đường chủ ạ một tiếng:
Hoa Mãn Thiên tiếp luôn:
Vạn Mã Đường chủ gật đầu:
Hoa Mãn Thiên hỏi:
Vạn Mã Đường chủ đáp:
Hoa Mãn Thiên cười lạnh:
hạ !
Vạn Mã Đường chủ thở dài:
Hoa Mãn Thiên biến sắc:
Vạn Mã Đường chủ tiếp:
Hoa Mãn Thiên căm hận:
Vạn Mã Đường chủ nhìn hắn, một lúc lâu, thốt:
Hoa Mãn Thiên cúi đầu, không đáo. Lồng ngực của hắn phập phồng, phập phồng, đủ biết tâm tình của hắn mất bình thường !
Vân Tại Thiên đổi đề tài câu chuyện:
Vạn Mã Đường chủ suy tư trầm trọng, sau cùng lại hỏi:
Đến lượt Vân Tại Thiên suy nghĩ, lâu lắm gã mới đáp:
Công Tôn Đoạn cười lạnh:
Vân Tại Thiên lắc đầu:
Công Tôn Đoạn buông gọn:
Vạn Mã Đường chủ cau mày:
Công Tôn Đoạn trầm giọng:
Vạn Mã Đường chủ hừ một tiếng:
Công Tôn Đoạn nắm chặt đôi tay, gân xanh vồng lên phát sợ !
Bỗng có giọng nói của thiếu nhi vang lên:
Công Tôn Đoạn thở dài, mường tượng biến đổi thành con người khác.
Sự căng thẳng trong thân thể lơi đi, hắn đứng lên, từ từ bước ra ngoài.
Trống canh điểm hai tiếng.
Đêm đã sang canh hai.
Vạn Mã Đường chủ thong thả thốt:
Vân Tại Thiên gật đầu:
Gã tiếp luôn:
Vạn Mã Đường chủ gật đầu.
Y chợt nghe mỏi mệt vô cùng, bèn đứng lên, bước về phía cửa, nhìn ra cánh đồng hoang bị màn đêm phủ kín.
Y cảm thấy lòng se thắt !
Vân Tại Thiên bước ra theo, thốt:
Vạn Mã Đường chủ vỗ nhẹ lên đầu vai gã, thở dài, đáp:
Gió thu vẫn rít, trăng thu nửa mảnh vẫn lạnh lùng.
Vân Tại Thiên nhìn trăng, ánh mắt ngời niềm sợ hãi.
Vạn Mã Đường có giống như ngọn đèn tro nơi cột cờ chăng ? Đèn treo cao, chiếu sáng, ngoài mấy dặm đường, người ta còn thấy rõ ?
Song ai biết được nó sẽ tắt lúc nào ?
Đêm cứ xuống, trăng cứ mông lung. Vạn Mã Đường chìm trong tử tịch lạnh lùng.
Vùng hoang địa ngoài Biên thành, thê lương ảm đạm làm sao dưới trời đêm có gió
lạnh.
Trong khung trời đó, lại nặng niềm tâm sự, có ai ngủ được chăng ?
Diệp Khai mở to mắt, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Chàng không cười nữa, dù cái cười là một trong những lẽ sống của chàng.
Nụ cười của chàng chỉ nở khi đối diện với người. Nụ cười đó biến mất khi hình đối bóng, khi cô đơn !
Chàng không ngủ, bằng cớ là đôi mắt mở.
Chàng gõ nhẹ ngón tay của bàn tay này vào lòng bàn tay kia, lòng bàn tay chai cứng. Chai cướng vì luôn luôn cầm đao, sử dụng đao.
Nhưng, thanh đao của chàng đâu ?
Chàng không mang đao ! Ít nhất cũng không mang lộ liễu.
Thế thì chàng giấu đao ở đâu ? Trong tâm ?
Phó Hồng Tuyết luôn luôn đặt tay lên chuôi đao, y cũng không ngủ, đến cả đôi giày, y cũng không cởi ra.
Trăng mờ nhạt, buông ánh sáng nhạt xuống gương mặt nhợt nhạt của y, trăng chiếu tà tà, bóng trăng rung, mặt y tựa hồ giật giật.
Thanh đao nằm lỳ trong vỏ, hay phải tuốt vỏ ? Tuốt lúc nào ? Ngay đêm nay, hay ngày mai, hay sau đó một thời gian nào nữa ?
Trống canh điểm ba tiếng ...
Rồi bốn tiếng.
Bỗng, có tiếng kiễng vang rền. Từ phía sau Vạn Mã Đường bốn bóng người lao vút lên không, như bốn mũi tên.
Bốn bóng bay về phía tây.
Gió lạnh cuốn qua, phảng phất có mùi tanh máu trong gió.
Đèn trong phòng của Diệp Khai đốt trước. Rồi một lúc lâu sau, chàng từ từ bước ra ngoài.
Mộ Dung Minh Châu và Phi Thiên Tri Thù đồng thời mở cửa.
Cửa phòng của Lạc Lạc Sơn còn đóng, bên trong có tiếng thở ồ ồ.
Chỉ có gian phòng của Phó Hồng Tuyết im lặng.
Mộ Dung Minh Châu hỏi:
Diệp Khai gật đầu:
Mộ Dung Minh Châu hỏi tiếp:
Diệp Khai lắc đầu:
Vừa lúc đó, hai bóng người từ xa lao vút đến. Một trong hai người cầm kiếm, thép kiếm chớp ngời. Còn người kia thì thân pháp khinh linh như điện.
Hai người đó, là Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên.
Hoa Mãn Thiên quét ánh mắt qua bọn Diệp Khai, rồi vọt mình đến trước cửa phòng Lạc Lạc Sơn.
Hắn đã nghe tiếng thở ồ ồ trong phòng.
Vân Tại Thiên thì lướt mình đến trước phòng của Phó Hồng Tuyết. Gã đưa tay đẩy cánh cửa. Cửa mở vô theo tay.
Phó Hồng Tuyết đứng sừng sửng tại cửa, tay vẫn nắm chặt chuôi đao, hai mắt quắc sáng đáng sợ.
Vân Tại Thiên không tự chủ nỗi, lùi lại mấy bước, mặt biến sắc xanh dờn.
Gã hỏi:
Không ai đáp.
Câu hỏi đó đáng lý không nên nêu lên giữa lúc này. Bởi có hỏi cũng bằng thừa. Nếu có người rời phòng, người đó chắc gì nói thật ?
Hoa Mãn Thiên trầm giọng:
Không ai đáp.
Mộ Dung Minh Châu cau mày. Y muốn nói chi đó, chợt y khom mình, ụa mửa.
Mùi máu tanh theo gió cuốn đến nghe nặng nề.
Rồi ngựa hí vang rền.
Ánh trăng chừng như cũng mờ hơn trước.
Trời mênh mang ! Đất thênh thang ! Lệ máu lai láng ! Vầng trăng nhạt sáng !