Càng nghe tôi càng thấy rờn rợn.
Tôi hiểu rõ ý tứ trong lời nói của chú.
Khi tôi và chú phát sinh quan hệ lần đầu, tôi đã thề với lòng mình rằng sẽ tránh xa và không bao giờ muốn gặp lại chú một lần nữa.
Một lần là quá đủ, tôi không hiểu tại sao chú lại giữ trong tay những tấm hình đó.
Hay đó là dự tính từ đầu của chú? Là vì muốn đùa giỡn với tôi?
Cái vòng luẩn quẩn này tôi không muốn lặp lại, làm sao tôi có thể ngủ cùng người yêu của bạn thân?
Ánh mắt sáng như hai vì tinh tú của Hạnh lại hiện lên trong đầu tôi, mỗi khi tôi nhắc đến chú, đôi mắt ấy chứa bao nhiêu háo hức và đợi chờ.
Điều đó khiến trái tim tôi như bị cầm tù bởi những tội lỗi.
Thấy tôi đờ ra như một pho tượng, chú sáp lại gần tôi khiến tôi rùng mình.
Ngay lúc này, tôi có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc qua lớp sơ mi mỏng của chú.
Đôi môi mỏng của chú đặt lên tai tôi, cắn nhẹ như kích thích toàn bộ giác quan của tôi.
Một tay chú vòng qua eo tôi siết chặt.
Dưới sự kích thích này, tôi không thể chịu nổi nữa mà thốt ra lời cầu xin.
Sống với chú hai năm, tôi không ngờ rằng chú có thể làm ra cái trò bì ổi đến vậy.
Hai bàn tay tôi cuộn lại thành quyền, móng tay khảm sâu vào trong da thịt.
Tôi biết giờ đây có ngoan cố và tỏ ra uất hận thì cũng không có ích lợi gì.
Tôi cố gắng kìm nén cơn ấm ức nơi lồng ngực.
Tự dặn mình phải bình tĩnh và nghĩ cách.
Ngoan thì sẽ có thưởng.
Tôi cắn môi, thở ra một cách nặng nề.
Tại sao...!lại là tôi chứ? Tại sao không buông tha cho tôi?
Bàn tay chú giống hệt như một con rắn luồn lách bên vòng eo của tôi, đôi môi vẫn dán chặt vào gáy tôi, phả từng hơi thở nóng ấm.
Thật kỳ lạ, lần này, chú không trả lời mà chỉ thả những nụ hôn nóng bỏng phía sau gáy của tôi.
-...
Với những câu chất vấn của tôi, chú không trả lời mà vẫn tiếp tục hôn lên da thịt của tôi.
Điều đó khiến tôi càng thêm phẫn nộ.
Tại sao cứ phải là tôi? Tại sao lại cưỡng ép tôi, tại sao lại dồn tôi và bước đường cùng như thế?
Chỉ một lời nói như thế cũng đủ để đưa tôi xuống địa ngục.
Hoặc cũng có lẽ, thứ tôi khát khao là một câu trả lời khác.
Và rồi tôi sực nhớ ra tôi quên mất rằng chú cũng như những gã đàn ông phong lưu ngoài kia, say đắm cơ thể của phụ nữ và dùng tiền để mua lấy.
Đó là điều mà tôi thực sự căm ghét...
Nói xong, chú bồng tôi lên tay rồi đưa tôi lên giường.
Lồng ngực phập phồng, tôi khó khăn hít thở rồi nói ra những lời cay đắng.
Chính bản thân tôi cũng cảm thấy tổn thương vì lời nói của mình.
Chú trầm mặc không nói gì.
Tôi ấm ức nhìn vào mắt chú, đôi mắt thâm sâu ấy như đang che giấu điều gì đó.
Đặt tôi lên chiếc giường rộng lớn.
Lòng tôi tràn đầy sự lo âu thấp thỏm.
Tôi không muốn nảy sinh ra loại chuyện này...! Không muốn một chút nào! Tại sao khi tôi càng cố gắng bày ra sự xấu xa, chú lại càng tiến tới giày vò tôi? Chú có biết rằng điều đó khiến tôi đau khổ cỡ nào không?
Chú nhìn thẳng vào đôi mắt tôi, giống như là nhìn ra sự lo lắng của tôi, chú đưa bàn tay vuốt ve mái tóc của tôi, cử chỉ rất ân cần và dịu dàng.
Khi chú làm như vậy, trái tim tôi đau đớn của tôi như được róc vào một dòng suối ấm.
Em muốn bao nhiêu cũng được.
Lại là tiền? Tại sao đàn ông các người lúc nào cũng nói chuyện tiền nong? À phải rồi, bởi vì tôi là một con đĩ bán thân như chú nói nên mới bị chú khinh bỉ như thế phải không? Đúng là tôi đang đóng vai một con đĩ dơ bẩn mà.
Nhưng đồng tiền mà chú nói nghe mà chua chát quá...!nghe sao mà đắng cay quá...
Tôi không muốn chúng ta tiếp tục như thế này...!tôi thực sự không muốn...
Hai đầu lông mày chú chau lại, trong đôi mắt đẹp ấy nhen nhóm lên một ngọn lửa, đôi bàn tay to lớn siết chặt vai tôi.
Lời nói của chú như dao đâm vào tim tôi.
Có trời mới biết tôi phải đau đớn như thế nào mới nói ra những lời đẩy bản thân mình vào con đường cùng như thế.
Chỉ là, tôi và chú vĩnh viễn không thể nào...
Tôi hận chú.
Tôi quay mặt đi, thốt ra những lời nói vô tình.
Tôi cũng không còn lựa chọn nào, chống cự cũng không thể nữa, lần đầu tiên tôi đã cố nhưng sức lực chẳng thể so được với chú.
Bây giờ chỉ còn cách làm chú thực ghét tôi, chán tôi rồi vứt bỏ tôi.
Kẻ phông bạt như chú cũng chỉ đến thế, hứng thú với một con mồi và vờn nó đến khi chán.
Hơn cả thế, chú đang giữ những tấm ảnh kia để ép tôi.
Thế nên, tôi không còn lựa chọn nào khác.