Bắc Hà chính thức được khai trương vào ngày ba mươi tháng tư, trùng với một kỳ nghỉ lễ toàn Quốc kéo dài bốn ngày. Phòng kinh doanh Nam Thịnh thời điểm đó vô cùng bận rộn vì phải liên tục thống kê những con số cao kỷ lục.
Một tuần sau khi Nam Khang xuất viện, cái nắng của ngày hè đã về trên khắp mọi ngõ hẻm Đà Nẵng, bầu trời trong vắt không một gợn mây. Tầng ba mươi tám Nam Thịnh lúc này đang diễn ra cuộc họp khởi động dự án trung tâm thương mại mới với sự có mặt đầy đủ của ban giám đốc và tất cả các trưởng phòng.
Trưởng phòng kinh doanh Tiểu Hạ đứng trước màn hình projector, tóc búi nhẹ sau gáy, trạng thái tinh thần rạng rỡ tràn đầy sức sống, báo cáo thành quả sau một tháng nghiên cứu thị trường của mình.
Mọi người đã sớm quen với màu mắt tuyệt đẹp của cô, nhưng lúc này đây vẫn có người bị nó làm cho mất tập trung. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, ai cũng hỏi xem liệu có phải cô đeo kính áp tròng, nhưng họ không ngờ đó lại mới chính là màu mắt thực sự.
Mộc Chi quét bút laser lên màn hình, chậm rãi nói:
Trưởng phòng xây dựng dự án tỏ ra không đồng tình:
Tiểu Hạ gật đầu với anh ta, nhẹ nhàng giải thích:
Dừng lại một lúc, cô nói:
Mộc Chi kết thúc phần thuyết trình của mình, nhường chỗ lại cho các trưởng phòng khác tiếp tục triển khai kế hoạch. Cuộc họp kéo dài trong hai tiếng đồng hồ. Rốt cuộc, Nam Khang là người cuối cùng tổng kết và chỉ thị những công việc tiếp theo.
Xong đâu vào đó, anh thông báo:
Anh đã thành công khiến cho cả phòng họp vỡ òa. Mọi người vừa bàn tán sôi nổi vừa kéo nhau rời khỏi phòng họp. Nguyên đi bên cạnh Mộc Chi, cười với cô:
Mộc Chi mỉm cười đáp lại:
Đó là lần đầu tiên Nguyên thấy cô thân thiện với mình đến thế. Anh tự hỏi phải chăng lời tỏ tình của anh ngày hôm đó đã khiến cô rung động? Anh như vừa được tiếp thêm động lực, liền hỏi:
Mộc Chi đang tính trả lời thì Nam Khang gọi cô từ đằng sau:
Mộc Chi không nhìn anh, cười với Nguyên:
Mãi đến khi trong phòng không còn ai khác ngoài hai người, Nam Khang mới đứng dậy rồi từ từ tiến về phía cô. Mộc Chi bắt đầu cảm nhận được sự “nguy hiểm” đến từ anh, quay lưng muốn tháo chạy. Nhưng không kịp nữa rồi, anh đã đến nơi, xốc cô đặt lên bàn rồi phủ người xuống. Anh đứng đối diện cô, chống hai tay giam cô vào giữa cơ thể mình. Dù cô đã ngồi hẳn lên chiếc bàn làm việc, Nam Khang vẫn phải khom người mới ngang được với mặt cô. Đến khi anh buông ra, cô thở hồng hộc, đưa tay đập vào ngực anh:
Anh hừ giọng:
Không được cười với người đàn ông khác.
…
Chiều nay về nhà cùng anh.
Từ khi xác lập quan hệ, Nam Khang nếu có thời gian rảnh đều muốn quấn lấy cô. Sau khi xuất viện, anh đã tự lấy lý do mình vẫn còn chưa khỏe, bắt ép cô dọn đến sống cùng mình. Bọn họ ngày nào cũng ngọt ngào lượn qua lượn lại trước mặt Bern khiến Bern gần như sắp biểu tình rồi. Mộc Chi nghĩ vậy, nén cười, nói:
Hôm nay em có hẹn với bạn đi uống trà chiều, anh về trước đi.
Nam hay nữ?
Cô bật cười:
Nam Khang hài lòng hôn lên trán cô:
…
Mộc Chi trở về biệt thự gỗ vào lúc bảy giờ tối, chào Bern đang ngồi ăn mỳ tôm trong bếp rồi thả phần cơm vừa mua được ở bên ngoài xuống trước mặt anh. Bern cười ha hả:
Mộc Chi than thầm, thì ra đó là cách hai tên đàn ông sống cùng nhau trong một căn nhà, chẳng trách bệnh đau dạ dày của Nam Khang lại nặng như vậy.
Cô đi lên tầng hai, mở cửa phòng làm việc của Nam Khang thì thấy anh đang nghiên cứu thứ tài liệu gì đó trên bàn. Lúc cô bước vào, anh ngước mặt lên, nở một nụ cười nhàn nhã. Mộc Chi vòng ra sau bàn đến bên anh, tựa hông vào cạnh bàn:
Anh đang làm gì vậy?
Sắp tới sẽ hợp tác với một công ty lập trình để thiết kế phần mềm quản lý Bắc Hà. Anh đang xem lại hợp đồng.
Mộc Chi “vâng” một tiếng, sau đó nói:
Nam Khang nắm tay Mộc Chi kéo cô ngồi gọn lên đùi mình, ôm eo cô bất mãn nói:
Mộc Chi choàng tay qua cổ anh:
Em gặp được bạn tâm giao nên nói chuyện hơi lâu một chút.
Thật không? – Anh nhướn mày.
Thật mà.
Vờ vịt.
Cô cười khẽ, cúi mặt hôn lên môi anh.
Cô phát hiện ra, người đàn ông này rất thích được dỗ dành. Mỗi lần cô chủ động, tâm trạng anh đều rất vui vẻ. Nhưng chẳng mấy chốc, Nam Khang đã giành lại thế thượng phong. Nụ hôn của anh luôn luôn cuồng nhiệt và mạnh mẽ, ép cô đến không một kẽ hở. Mộc Chi không tự chủ được siết chặt hai cánh tay mình, ôm cổ anh thật chặt.
Bern từ đâu xuất hiện phá tan bầu không khí lãng mạn trong phòng. Mộc Chi giật mình đẩy Nam Khang ra, trèo vội xuống khỏi đùi anh.
Nam Khang đen mặt nói:
Bern khựng người, trừng mắt:
Mẹ nó chứ! Chính cậu là người bắt tôi chuyển sang đây, cậu muốn chết hả?
Cậu hết giá trị lợi dụng rồi.
Bern chửi thề một tiếng.
Mộc Chi phát hiện ra gì đó, vội vàng hỏi lại:
Bern nhìn Tiểu Hạ, hậm hực nói:
Nói xong, Bern xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa bấm số điện thoại của ai đó. Mộc Chi có thể nghe thấy âm thanh cáu gắt của anh vọng lại từ đằng xa:
Cho đến khi tiếng nói của Bern hoàn toàn biến mất, Mộc Chi ngờ vực:
Nam Khang đã ngồi vào ghế của mình từ bao giờ, cười cười:
Cô hít một hơi, hỏi tiếp:
Anh lại kéo cô ngồi lên đùi mình, đáp:
Mộc Chi lặng thinh không đáp. Cô tự hỏi cô có gì tốt đẹp để người đàn ông trước mặt có thể vì cô mà nghĩ ra biết bao nhiêu thứ như thế.
Sao anh lại nhẫn nại với em như thế…
Anh lúc nào cũng thua trong tay em.
Một lúc sau, Mộc Chi hỏi:
Anh đăm chiêu một lúc, rồi hỏi một câu không liên quan:
Mộc Chi ngẩng ngơ nhớ lại khoảng thời gian đã sớm mờ nhạt trong trí nhớ đó.
Cô đến trại trẻ Hoa Hướng Dương khi chỉ vừa mới bốn tuổi, ký ức duy nhất mà cô nhớ được trước đó là đã tỉnh lại trong bệnh viện với một cái đầu trống rỗng. Trước mặt là một người cảnh sát trẻ tuổi.
“Con có nhớ số điện thoại của bố mẹ không?”
Kỳ lạ là, ngoài cái tên “Mộc Chi”, cô chẳng thể ý thức được điều gì về bản thân mình.
Sau đó người ta đưa cô đến trại trẻ.
Cô nhìn Nam Khang lắc đầu:
Nam Khang trầm ngâm một lúc, vuốt tóc cô:
Mộc Chi “vâng” một tiếng. Có lẽ đó là kỷ niệm rất đau lòng, nếu anh chưa sẵn sàng để kể cho cô nghe, cô sẽ không bắt ép.
Nam Khang nói:
Em xuống dưới trước đi.
Sao thế? Anh lại muốn làm việc mà bỏ ăn sao?! – Cô chau mày tức giận.
Anh cười nhẹ:
Thế là, Mộc Chi xấu hổ chạy biến ra khỏi phòng.