Những bức tranh ở buổi triển lãm hôm nay phải nói rằng trên cả tuyệt vời.
Cô đang say xưa xem thêm vài kiệt tác thì chợt nghe thấy một giọng nói tuy lạ mà quen:
Cô nghe ai đó gọi tên mình thì lập tức quay người lại.
Mộc Đoan có chút ngạc nhiên:
Anh ấy mỉm cười khi gặp lại cô bé hàng xóm năm xưa.
Em về thăm ông bà đúng chứ?
Mộc Đoan gật đầu, vui vẻ đáp:
Những lần trước em về không gặp anh, cũng đã ba năm rồi.
Tùng Vũ đã để mắt đến Mộc Đoan từ khi cô còn nhỏ.
Nhưng vì sợ mất đi mối quan hệ anh em tốt đẹp nên anh ấy đã âm thầm bên cạnh cô như một người anh trai.
Cô và Tùng Vũ vừa đi xem tranh vừa trò chuyện:
Thông tin Mộc Đoan kết hôn cùng Y Phong - thiếu gia của Trắc gia tộc quyền thế giàu có bậc nhất trong nước ai mà chẳng biết.
Cô không ngạc nhiên khi Tùng Vũ biết chuyện cô đã kết hôn.
Nghĩ đến Y Phong, lòng cô ngập tràn sự hạnh phúc:
Vừa lúc Kiều Loan đi ngắm cảnh chán chê nên quay lại tìm cô, cô ấy sốt sắng gọi:
Bước đến cạnh cô, nhìn thấy sự xuất hiện của Tùng Vũ khiến Kiều Loan có chút bất ngờ:
Tùng Vũ gật đầu:
Kiều Loan vui vẻ vì từ nhỏ đã xem Tùng Vũ như một người anh.
Ngày mốt bọn em sẽ tổ chức buổi lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới cho ông bà ngoại.
Anh và ba mẹ sang dự buổi tiệc nhỏ với gia đình bọn em cho vui.
Tùng Vũ gật đầu, lời lẽ nhẹ nhàng:
Từ khi đến biệt thự ở cùng anh, Mộc Đoan đã học hỏi thêm được cách chế biến rất nhiều món ăn.
Hôm nay là dịp để cô trổ tài, cùng đầu bếp nấu những món thật ngon nhân kỷ niệm đám cưới vàng của ông bà.
Gia đình Tùng Vũ mang cả quà sang chúc mừng ngày ý nghĩa của ông bà ngoại cô.
Ngoài ra còn có vài người trong họ hàng đến tham gia buổi tiệc.
Ông bà không muốn tổ chức rền rang nên chỉ làm một buổi tiệc nhỏ, mời những người thân quan trọng đến chung vui.
Tùng Vũ ngồi cạnh cô, chỉ đơn thuần là anh em tốt lâu ngày gặp lại nên chuyện trò rất vui vẻ.
Mọi người đang ăn uống rôm rả, người làm từ phía bên ngoài chạy vào cất lời:
Cô đang ăn chợt nghe nói đến tên anh thì xém chút mắc nghẹn vì bất ngò: "Y Phong, anh ấy đến đây sao?"
Dòng suy nghĩ chưa dứt thì cô đã thấy anh từ cửa đi vào, trên tay anh còn xách theo một túi quà.
Ông ngoại của của cô mỉm cười rời khỏi bàn:
Ông nghe nói cháu rất bận rộn.
Anh thoáng lướt mắt nhìn vợ rồi ôn nhu đáp lời ông:
Con có mang ít quà, chúc ông bà luôn vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Ông ngoại nhận lấy món quà từ anh:
Nào, mau sang bàn ăn ngồi cùng mọi người đi.
Anh bước thẳng một mạch về phía cô, lấy ghế chen giữa vị trí cô và Tùng Vũ đang ngồi, hiên ngang đặt ghế vào để ngồi cạnh cô, tách Tùng Vũ ra.
Mọi người trên bàn tiệc hướng mắt về phía vợ chồng cô, Kiều Loan bụm miệng cười vì hành động của ngang ngược của Y Phong.
Anh ngồi xuống, cô chờ để mọi người bớt chú ý rồi quay sang nói nhỏ vào tai anh:
Y Phong ghé sát tai cô, trông cặp đôi này thắm thiết vô cùng:
Cô thoáng đỏ mặt vội gắp thức ăn cho vào bát, né tránh ánh mắt của anh.
Còn ba ngày nữa cô mới trở về Thiểu Lam, người đàn ông bám vợ này nhất quyết không buông tha cho cô.
Nhìn gương mặt xinh đẹp bên cạnh, anh không nhịn được mà hôn lên má cô, đã vậy còn "nghịch ngợm" nằm lên đùi vợ.
Nghe đến đây, cô khép quyển sách lại, cúi mặt nhìn anh, đưa tay chạm vào tóc Y Phong mà vuốt nhẹ:
Y Phong cố giữ "giá":
Cô nở nụ cười vì đã bắt thóp được tâm tư của anh:
Anh ngước mắt nhìn cô:
Mộc Đoan véo má anh một cái thật đau, rõ ràng đánh trống lãnh để làm lơ câu hỏi của cô đây mà.
Y Phong ngồi bật dậy, cô không nhịn được cười khi nhìn dáng vẻ lúc anh bị trêu.
Lúc nãy trông thấy Tùng Vũ ngồi cạnh cô, cơn ghen trong người anh chợt bộc phát nên đã vội vã "ôm ghế" đến chen ngang để được ngồi cạnh vợ..