Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 26

Có lẽ chiếc xe muốn đậu vào vị trí bên cạnh nhưng

không cẩn thận lại đụng vào đuôi xe của Hạ Viêm. Chiếc xe trắng mới tinh còn

bóng loáng bị va chạm khiến chỗ va chạm lõm vào khá lớn.

Đối phương xem ra cũng là người có tiền, cửa xe Spyker

Takeover c8 laviolette màu cam chậm rãi mở ra, lộ ra cánh tay cùng khuôn mặt

nhỏ nhắn. ( xem Spyker Takeover c8 laviolette: http://www.autocarzine.com/2011/03/2012-spyker-c8-aileron-gt/)

An Hòa hơi ngạc nhiên, nhìn loại xe này cô cho rằng

người lái là đàn ông.

“Là xe của mấy người à? Kỹ thuật lái xe của tôi không

tốt lắm, chỉ vô tình thôi…”Cô gái trong xe quay đầu lại, duỗi ngón tay trắng

nõn để bên môi nhẹ nhàng đong đưa.

An Hòa bĩu môi, cô gái này cũng khá là kiêu ngạo,

chẳng những không bước xuống xe mà còn không xin lỗi, thậm chí giọng điệu cũng

không có chút thành ý xin lỗi nào. Hạ Viêm nhíu mày, từng bước tiến lên phía

trước rất tự nhiên bảo vệ An Hòa phía sau mình.

Cô gái không nhìn thấy động tác của Hạ Viêm, giơ tay

tao nhã tháo kính râm xuống, nói với Hạ Viêm: “Muốn tôi bồi thường à?”

An Hòa bị Hạ Viêm ngăn cản, nhìn không thấy gương mặt

của cô gái kia, trong lòng mắng thầm “Nói nhảm, cô đụng phải chẳng lẽ muốn

chúng tôi tự bỏ tiền ra sửa sao?”

Ai ngờ giọng nói cực kỳ lạnh nhạt của Hạ Viêm vang

lên: “Không cần”

Cô gái kia gật đầu, cười không rõ ý tứ, thu tay về vô

cùng thuần thục đánh tay lái, chiếc xe sạch sẽ lưu loát mà dừng ở vị trí đỗ,

sau đó mở cửa xe đi tới.

An Hào ló đầu ra nhìn, nhìn thấy chiếc xe kia vững

vàng như nước chảy bàn sử (ý chỉ thành thạo) đi vào dừng trên chỗ đỗ xe, cô

buồn bực nghĩ có làm sao cũng không nhìn ra là kỹ thuật lái xe của cô ta không

tốt cả.

Cô lén véo cánh tay Hạ Viêm nói: “Sao lại không bồi

thường? Rõ ràng là cô ta đụng hỏng

xe, chúng ta đi sửa cần rất nhiều tiền đó!...” Nghĩ đến số tiền lớn đó cô lại

đau lòng. Phẫn nộ còn muốn nói thêm vài câu, khi hai trong mắt nhìn tới dáng

đi yểu điểu của cô gái kia, nhất thời An Hòa quên cả hô hấp.

Rất mẹ nó xinh đẹp!

Cô thề, đây là cô gái xinh đẹp nhất mà cô gặp trong

cuộc đời này.

Lọn tóc dài màu vàng quyến rũ ở trên vai, khuôn mặt

khuynh thành không thể tìm ra một tì vết nào, bộ váy dài liền thân ôm trọn cơ

thể để lộ ra đường cong với những chỗ lồi lõm rất nóng bỏng, càng đừng nói đến

đường dây kéo của đôi tất đen ……mới mê người làm sao.

Nhưng mà…cô ta không lạnh sao?

An Hòa lén giương mắt nhìn Hạ Viêm một chút, phát hiện

anh vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào cô gái đó, hai tròng mắt đến

chớp cũng không thèm chớp. Hừ! đúng là đàn ông không có một cái gì tốt hết,

nhìn thấy người đẹp chỉ biết ngây người, ngay cả Hạ Viêm cũng không ngoại lệ.

Cô vươn bàn tay nhỏ bé lén bóp vào hông của anh, hung giữ mà xoay khối thịt một

góc 90 độ.

Hạ Viêm không có phản ứng….

Nhìn thấy toàn bộ động tác nhỏ đó của An Hòa, cô gái

kia hé đôi môi đỏ mọng: “Hạ Viêm…” Cô ta nở nụ cười rất quyến rũ đối với cô, ý

cười nhưng một chút cũng không nheo mắt: “Bạn gái anh ghen tị rồi đây?”

An Hòa cứng đơ, cái miệng nhỏ nhắn há to vì kinh ngạc,

nhìn nhìn người đẹp rồi lại nhìn nhìn Hạ Viêm, ngỡ ngàng hồi lâu, thì ra bọ họ

quen biết nhau.

Hạ Viêm bất động, sau khi cái đầu nhỏ của cô điều

khiển xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo mà nguy hiểm, ngầm ý cảnh cáo.

Cô gái kia dường như đọc hiểu được, kiên định mà đưa

tay vén tóc trên đầu, phong tình vạn chủng mà bước đi.

Đợi đến khi hình ảnh cô gái biến mất sau chỗ rẽ bãi đỗ

xe, An Hòa mất hứng bỏ qua tay của Hạ Viêm, thở hổn hển hỏi: “Cô ta là ai?”

Ngoại trừ mấy người thân bên cạnh dường như Hạ Viêm

không kết bạn với ai khác, nhân tiện An Hòa biết, anh đối với phụ nữ dường như

cũng không có hứng thú. Trước kia, phụ nữ đối với Hạ Viêm mà nói chỉ có hai loại,

một loại là đối tượng để phát tiết trên giường, một loại là đồng nghiệp trên

chiến trường hoặc kẻ địch.

Nhưng cô gái này, cao quý như nữ vương, khẳng định

không phải là cấp dưới của Hạ Viêm, như vậy…. kẻ địch hoặc là… tình nhân?

Hạ Viêm nghe được trong sự ghen tuông trong lời nói

của cô, ngón tay nhẹ nhàng phủ cái trán trơn bóng của cô, cười nói: “Ghen sao?”

An Hòa vừa

nghe xong, cơn tứ bốc tới đỉnh đầu, kéo ống tay áo lông lên cao, dáng vẻ như

chuẩn bị đánh nhau, cao giọng hét lên: “Hạ Viêm, cái đồ háo sắc, đồ củ cải hoa

tâm, đồ lưu manh không biết xấu hổ…gặp phải người tình cũ thì như mở cờ trong

bụng, đứng núi này trông núi nọ, xe là tôi đứng tên thì chính là tài sản của

tôi, dựa vào cái gì mà anh nói không cần bồi thường thì sẽ không bồi thường

hả?”(đang cãi nhau xưng anh – tôi nhá)

Hạ Viêm bất đắc dĩ dỗ dành: “Quả nhiên anh vẫn thích

Hòa Hòa quan tâm chăm sóc dịu dàng trước kia hơn…” giọng nói có chút không kịp

thương tiếc và hối hận.

Mũi An Hòa cay cay, hai trong mắt đỏ lên, giọng nói

cũng bắt đầu run rẩy: “Anh hối hận rồi có phải không? Tôi biết, tôi chỉ là món

hàng mới mà thôi, anh làm sao có thể thích tôi mãi mãi…”

Hạ Viêm thầm kêu không xong rồi, trò đùa quá trớn,

người nào đó hình như cho là thật rồi.

Vội vàng ôm vai cô gái nhỏ lại ngay lập tức, dịu dàng

vỗ lưng An Hòa: “Hòa Hòa ngoan, đừng khóc, không phải như em nghĩ đâu, thật đó!

Cô gái đó là thủ lĩnh của một bang phái nữ bên Mỹ, anh chỉ biết bí danh người

này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, thật đó, em phải tin anh!”

An Hòa ở trong lòng anh không ừ hử tiếng nào, anh

giải thích hồi lâu cũng không thấy cô phản ứng, không nhịn được mà lùi về phúa

sau một bước, nâng khuôn mặt của cô lên nhìn.

Đâu có gì gọi là nước mắt thương tâm, rõ ràng là nụ

cười gian xảo sau khi thực hiện được trò đùa quái đản!

Người nào đó bị đùa dai tự thầm nọi với mình “Hạ Viêm,

ta khinh bỉ ngưi!”

Đặt một tay của cô ở trong túi của mình, Hạ Viêm với

cô đi tới trước thang máy. Lúc chờ thang máy, anh đột nhiên xoay đầu lại đối

mặt với cô, giọn nói trầm thấp: “Từ nay về sau, một bước cũng không cho em rời

khỏi anh.”

An Hòa giương cằm lên hỏi: “Tại sao?”

Hạ Viêm vô tình nói với cô bao chuyện phức tạp này nọ,

rồi lại không muốn dấu diếm cô, suy nghĩ vài giây cuối cùng nói: “Cô gái vừa

rồi, rất nguy hiểm!”

An Hòa lặng một chút, trong chốc lát đã rõ ý của anh.

Đây không phải là cuộc gặp mặt trung hợp, cô gái kia cũng không phải không cận

thận mà đụng phải, tất cả đều là cố tình, hơn nữa hành động của cô gái đó

chắc chắn mang theo một mục đích nào đó.

“Vậy…cô ta là…”

Hạ Viêm ôm chặt cô trong lòng, nói bên tai tô: “Nếu

như em thật sự muốn biết, anh sẽ nói toàn bộ với em, nhưng anh cảm giác rằng

có một số việc em không nên biết, có anh quan tấm đến em, em có thể an tâm mà

sống, không phải phiền nào vì loại chuyện này. Hòa Hòa, em phải tin tưởng anh.”

Cả đời này, chưa bao giờ có giây phút an tâm như vậy,

chưa bao giờ có một vòng ôm có thể làm cho cô tín nhiệm như thế: “Ừm, em không

hỏi nữa, em tin anh.”

Chuyện của bọn họ, cô không giúp được thì vướng bận

làm gì, có một số việc anh cảm thấy cô không nên biết thì cô không thèm nghĩ

đến nữa. Mặc dù trong tiểu thuyết thường viết, hai người cần phải đồng cam cộng

khổ, không hề giấu diếm lẫn nhau, nhưng cô cảm giác được, cô nên tỉnh tỉnh mê

mê mà vui vẻ sống tiếp thì Hạ Viêm mới có thể yên tâm, đây mới là việc cô có

thể làm vì Hạ Viêm.

Làm một người phụ nữ “mít đặc” ( chỉ người phụ nữ

không biết đến một chuyện gì) thì sẽ như thế nào đây, thực ra một người cần

phải có bao nhiêu vận may, mới có thể gặp được một người đàn ông như vậy, hao

tổn tâm tư để bảo vệ một cô gái “mít đặc”.

Cô nàng thần bí xuất hiện cũng không ảnh hưởng đến

nhiệt tình mua sắm của hai người, suốt một buổi sáng, An Hòa lôi kéo Hạ Viêm đi

dạo từng cửa hàng một, thử lần lượt từng bộ quần áo, nhưng cho đến 12 giờ, cô

vẫn không chọn được bộ nào vừa lòng.

Thực ra cũng không phải là không đẹp, Hạ Viêm cao to,

lại vận động thường xuyên, dáng người cao thon tự nhiên, rất tiêu chuẩn, mặc

cái gì cũng rất đẹp, nhưng đại khái lại do dáng vẻ của Hạ Viêm trong suy

nghĩ luôn mặc một màu đen với khí phách cao quý đã ăn sâu bén rễ, chung quy

dù kiểu dáng màu sắc gì cũng không đọ được với khí chất của anh.

An Hòa ném quần áo vừa mới cởi ra lên đầu Hạ Viêm, thở

hổn hển nói: “Cả đời này anh cứ đen thui đến già mà chết đi!” Hạ Viêm lấy lòng,

đi qua hôn chụt chụt trên đôi môi nhỏ nhắn của cô.

Buổi trưa hai người tìm đại một nhà hàng, nghỉ ngơi

trong chốc lát, An Hòa chưa từ bỏ ý định liền xuất phát lần nữa. Công sức không

phụ lòng người, lần này, bọn họ đi vào cửa hàng danh tiếng, An Hòa liếc mắt

một cái đã nhìn trúng chiếc áo sơ mi màu bạc trên ma nơ canh.

Hạ Viêm từ phòng thay quần áo đi ra, quả thật là làm

chói mắt mọi người ở đây. Thậm chí cô có thể nghe được tiếng thở của cô nữ

nhân viên, vì vậy hài lòng gật đầu, “Chính là bộ này!”

Hạ Viêm tươi cười gian trá, kề vào bên tai cô nói nhỏ:

“Bảo bối nhiệt tình giúp anh chọn quần áo như thế, có phải vì buổi tối muốn cởi

bỏ nó ra không….chà chà…”

An Hòa chuyển chân trên đôi cao gót 8 tấc xoáy vài

cái trên chân người nào đó rồi mới quay lại, như không có việc gì đi tới bàn

tính tiền, để lại Hạ Viêm ôm chân kêu gào từ xa, cùng hàng đã mua và Hạ Viêm

cười hì hì tiến bước tới người bán hàng.

Cô còn định mua quần cho anh nhưng thời gian đã không

còn kịp nữa, hơn nữa không chừng lúc mua quần anh lại muốn nói “Là vì buổi tối

cô muốn cởi quần cho anh” ….vân vân… vì suy nghĩ cho danh tiết của cô nên đã

từ bỏ, tìm túi tiền từ trong túi xách.

Thấy An Hòa liền cả liếc mắt nhìn một cái cũng không

xem bộ dạng giả bộ đau đớn của mình, Hạ Viêm nhận áo khoác từ tay người bán

hàng, đứng thẳng, kéo lại đầu óc đi tới bên cạnh cô, sau đó anh nhìn cô rất cổ

quái, “Làm gì mà không dùng tờ của anh?”

An Hòa nghiêng đầu nhìn anh một cái, đưa tờ chi phiếu

của mình cho nhân nhân thu ngân, nhanh nhẹ nói: “Anh không phải là tiểu bạch do

em nuôi sao?”

Hạ Viêm: “…”

Cô gái thu nhân run rẩy một chút khi nhận được chi

phiếu, các nhân viên nhàn rỗi đứng một bên cũng run rẩy một chút, ở sâu tận

trong nội tâm đồng thời đều vang lên một giọng nói: chà chà chà…một cô gái bao

nuôi anh chàng thuộc loại thượng hạng đẹp trai nhìn không tới 20 tuổi như vậy

sao? Cô gái, anh chàng thượng hạng này từ đây ra vậy hả? Bao nhiêu tiền, đắt

không hả? Nói cho bọn họ địa chỉ đi, các cô cũng muốn bao nuôi một người như

thế đó?

Bữa cơm ở quán ăn của một người có tiếng gần trường An

Vũ, quán ăn không lớn, đậm chất phong tình Trung Quốc, bức tranh bình phong sơn

thủy tnh xảo, đèn treo màu quất theo phong tục xưa, còn có bàn bát tiên (bàn

vuông to, mỗi phía ngồi được hai người),sản phẩm từ gỗ lim, kết quả của công

nghệ hiện đại.

An Vũ nhìn thấy bạn trai của em gái lại là anh chàng

Hạ Viêm đã từng gặp mặt một lần, sau khi kinh ngạc là vui sướng tràn đầy. Trước

tiên không nói đến cử chỉ phong độ, ăn nói khiêm tốn lễ phép của Hạ Viêm, anh

còn từng nghe qua Hạ Viêm vốn xuất thân từ Quân Nhân, tên trong bộ đội cũng

không thể nói, giữ bí mật rất tốt, FBI từng có vấn đề không giải quyết được,

còn cần anh ta trợ giúp.

Hơn nữa từ trong lần nói chuyện với nhau lần trước, An

Vũ cũng có thể cảm giác được, trình độ am hiểu kinh thế tài chính của Hạ Viêm

cũng rất thâm hậu, một người đàn ông văn võ song toàn, tao nhã lịch sự như thế,

ở cùng với An Hòa, xem ra với em gái mình thì như đóa hoa tươi cắm trên bãi

phân trâu, đương nhiên, Hạ Viêm vốn là hoa tươi , An Hòa là phân trâu. (lời tác

giả: An Vũ ca ca, em xác định anh không phải là cận thị 1000 độ)(lời edit: chưa

thấy anh trai nào hạ giá em gái mình như thếJ)

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Viêm ca ca nói dối

không chớp mắt, khúc mắc phía sau quan hệ của Tiểu Đổng cùng Tiểu Thiệu sẽ

được nói đến sâu sắc tận cùng!

Chạy Theo Hạnh Phúc
Phím tắt
A,: Chương trước
D,: Chương sau