Sáng hôm sau tại nhà hai cô.
Giọng của mẹ cô dưới bếp vang lên.
Từ trên lầu hai chị em cô chạy xuống ôm bà.
Băng Nguyệt đôi mắt chớp chớp, cất giọng nũng nịu.
Mẹ nấu gì cho chị em con ăn vậy?
Mẹ nấu mấy món ăn mà các con yêu thích đây.
Băng Nguyệt con ra gọi ba con vào ăn sáng đi.
Ngoài phòng khách ba cô đang ngồi đọc báo thì nghe tiếng điện thoại vang lên , ông nhấc máy.
Alo.
Cho tôi hỏi đây có phải nhà của ông Hạ Văn không?
Một giọng nam trầm ấm cất lời hỏi
Không nghe thấy tiếng trả lời mà ông nghe thấy tiếng cười ở đầu dây bên kia.
Tôi là người giúp công ty ông đây và cũng là ba chồng tương lai của Băng Nguyệt.
Ông nói với con gái ông hãy chuẩn bị đồ đạc đi lát tôi sẽ kêu người qua đón chúng.
Ông hỏi với vẻ hoảng hốt.
Đừng nói là ông đã quên điều kiện kia rồi đấy.
Giọng nói bên kia vang lên đầy giận dữ
Chào ông.
Nói rồi ông cúp máy với vẻ mặt buồn rầu và đau khổ.
Ông nghĩ không biết sau này con mình phải làm sao khi không có ba mẹ bên cạnh.
Đang miên man trong những suy nghĩ của mình, ông chợt giật mình khi nghe tiếng Băng Nguyệt gọi.
Ba ơi vào ăn sáng.
Ừ, ba vào liền.
Trên bàn ăn không khí vô cùng ấm áp, hạnh phúc.
Bà Băng Ngọc lên tiếng nhắc nhở chồng khi thấy ông mãi ngồi suy nghĩ mà chưa đả động đến món nào trên bàn ăn.
Ông Hạ Văn buông đũa trên tay, thở dài thườn thượt sau đó cất giọng trầm thấp.
Thấy sắc mặt ông có vẻ nghiêm trọng nên bà Băng Ngọc cũng ý thức được chuyện ông sắp nói là gì.
Dù không muốn nghe cho lắm nhưng bà vẫn phải kìm lòng lại, nhỏ nhẹ nói.
Hai cô đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn sang ba mẹ mình không ai bảo ai cũng tự động buông đũa xuống, khoang hai tay trên bàn chờ đợi lắng nghe.
Ông Hạ Văn hết nhìn sang vợ rồi nhìn các con, cuối cùng là vẫn không nén được nước mắt.
Nguyệt Băng quýnh quáng rút khăn giấy lau nước mắt cho ông làm ông càng đau lòng hơn, vòng tay ôm chặt lấy cô con gái rồi nghẹn ngào nói thành câu.