Khoảng cách giữa quán lẩu và trường học cũng không xa, cho nên lúc Tần Dương còn đang chém gió với đám Hà Thiên Phong, thì bốn cô gái Hàn Thanh Thanh Nhạc Vũ Hân đã đi đến nơi, các cô còn mang theo một cái bánh ngọt thật lớn nữa.
Hà Thiên Phong trợn mắt:
Nhạc Vũ Hân cười tủm tỉm nói:
Tần Dương cười nói:
Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng cười nói:
Hà Thiên Phong dựng thẳng ngón cái:
Tần Dương cười nói:
Ánh mắt của Nhạc Vũ Hân rơi vào trên người Tô Văn Văn cùng với Lâm Hiểu Nguyệt, tò mò hỏi:
Hà Thiên Phong thoải mái giới thiệu:
Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc nói:
Tô Văn Văn thoải mái chào hỏi với mọi người, Lâm Hiểu Nguyệt thì trợn mắt nhìn Tôn Hiểu Đông một cái, ánh mắt của cô rơi vào trong mắt bọn người Tần Dương, trong lòng cả đám đều không nhịn được cười.
Vì sao lại thế?
Bởi vì dù hai người Tôn Hiểu Đông và Lâm Hiểu Nguyệt đã nắm tay nhau ngay lần gặp đầu tiên, nhưng trong hơn mười ngày qua, Lâm Hiểu Nguyệt vẫn còn chưa thực sự công nhận mối quan hệ của hai người.
Hà Thiên Phong giới thiệu Tô Văn Văn là bạn gái, Tôn Hiểu Đông cũng không muốn mất mặt, nên cũng lên tiếng giới thiệu Lâm Hiểu Nguyệt là bạn gái của mình, mà hiển nhiên là câu giới thiệu này không được Lâm Hiểu Nguyệt đồng ý, cho nên mới bị cô lườm một cái.
Cũng may Lâm Hiểu Nguyệt vẫn cho Tôn Hiểu Đông chút thể diện, mặc dù lườm hắn một cái, nhưng cũng không có lên tiếng phản bác, cũng mỉm cười chào hỏi mọi người.
Mọi người cùng ngồi xuống, không cần suy nghĩ gì cả ngay lập tức Hàn Thanh Thanh bị đẩy ngồi xuống bên cạnh Tần Dương, bởi vì mối quan hệ của Tô Văn Văn và Lâm Hiểu Nguyệt, nên khi cô ngồi ở bên người Tần Dương, dễ tạo ra cảm giác cô là bạn gái của Tần Dương, mặc dù cả cô và Tần Dương đều biết không phải là như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của mọi người có vẻ như không cảm thấy như vậy.
Hàn Thanh Thanh trừng mắt nhìn Nhạc Vũ Hân vì đã đẩy cô vào chỗ này, nhưng cuối cùng thì cô cũng ngồi xuống.
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, mặc dù trước kia Hàn Thanh Thanh cũng từng giải thích với đám bạn cùng phòng, nhưng các cô vẫn làm không biết mệt, không có cách nào, ấn tượng của Tần Dương với cả ba cô đều rất tốt, đều hi vọng nhìn thấy cả hai ở cùng một chỗ, nên vẫn luôn âm thầm trợ giúp.
Hà Thiên Phong nhìn Hàn Thanh Thanh một chút, bỗng nhiên nở nụ cười bỉ ổi, xích sang bên cạnh một chút, để một cái ghế vào giữa chỗ mình và Tần Dương.
Tô Văn Văn tò mò hỏi:
Hà Thiên Phong cười hắc hắc nói:
Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc liếc nhìn nhau, cả hai đều có chút hưng phần không kìm được, còn có một loại ăn ý, cậu biết tôi biết…
Bên trái là Hàn Thanh Thanh vs bên phải là Lý Tư Kỳ!
Đóa hoa thanh thuần điềm tĩnh VS mỹ nữ thành phố thời thượng.
Có trò hay để nhìn!
Tần Dương nhìn thấy bộ dạng hèn mọn của ba cái thằng này, sao mà không biết bọn họ đang nghĩ cái gì, mấy tên này, rõ ràng là muốn đem nướng mình trên lửa mà.
Cũng may mình không thẹn với lương tâm, muốn nhìn trò cười sao, e rằng mấy người phải thất vọng rồi!
Tần Dương đang chuẩn bị gọi điện hỏi xem Lý Tư Kỳ đi đến đâu rồi, thì cửa phòng được mở ra, Lý Tư Kỳ tràn đầy vẻ đẹp thời thượng với ánh mắt hấp dẫn và đôi chân dài cầm theo một cái túi xách nhỏ đi vào phòng.
Lý Tư Kỳ thấy trong phòng đã ngồi đầy người, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, bước nhanh đến, liên tục xin lỗi.
Tần Dương cười cười:
Lý Tư Kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ bộ ngực mình, cười nói:
Lý Tư Kỳ liếc nhìn mọi người xung quanh, sau khi nhìn thấy Hàn Thanh Thanh ngồi bên trái Tần Dương, ánh mắt của cô sáng lên ngay. Trước đó cô đã nghe kể về Hàn Thanh Thanh, nhưng cũng chưa từng gặp mặt, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên là một mỹ nữ thanh thuần.
Đã vậy còn ngồi cạnh trong bữa tiệc sinh nhật, quan hệ của hai người này còn có thể là gì chứ!
Tiểu tử thối, lúc nào nói chuyện cũng chọc tức mình, thì ra là đã có người trong lòng!
Dù Lý Tư Kỳ vẫn luôn tự nhận mình là một đại mỹ nữ, nhưng khi cô nhìn thấy Hàn Thanh Thanh cũng không thể kìm được cảm giác kinh diễm trong lòng.
Cô gái này quả thật là một mỹ nữ thanh thuần nha!
Tiểu tử này đúng là có con mắt tốt như kẻ trộm mà!
Cả cái bàn cũng chỉ có một chỗ còn trống, Lý Tư Kỳ cũng tự nhiên mà ngồi xuống bên phải Tần Dương, thuận tay đưa cái túi mình đang cầm cho Tần Dương.
Tần Dương nhận lấy cái túi, cười nói:
Lý Tư Kỳ mỉm cười nói:
Cả đám Hà Thiên Phong đều dung ánh mắt tò mò nhìn vào cái hộp giấy màu đen kia.
Lý Tư Kỳ liếc nhìn Hàn Thanh Thanh ở bên cạnh, hé miệng khẽ mỉm cười, cũng rất chân thành giải thích:
Mọi người đều rất kinh ngạc, Nhạc Vũ Hân kinh ngạc hỏi:
Lý Tư Kỳ ừ một tiếng, khẽ cười nói:
*Học viện Hí kịch/Điện ảnh Trung Hải.
Ánh mắt của Triệu Nhị sáng lên, hỏi:
Lý Tư Kỳ cười nói:
Vừa nghe xong, ánh mắt của Triệu Nhị sang lên:
Cách mấy cô gái nhìn Lý Thư Kỳ lập tức tràn đầy vẻ hâm mộ, đây chính là một người lúc nào cũng có thể trở thành đại minh tinh đó.
Ban nãy cô ấy nói cái gì nhỉ?
Sở dĩ cô ấy có thể tham gia vào đoàn làm phim “Hồng Lăng Cách Cách” là nhờ Tần Dương giúp đỡ sao!
Tần Dương không phải chỉ là một sinh viên hay sao, làm sao cậu ta làm được?
Hà Thiên Phong tò mò hỏi:
Ánh mắt của Lý Tư Kỳ khẽ xoay, cười tủm tỉm nhìn Tần Dương:
Tần Dương không biết làm sao, thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình, đành phải giải thích nói:
Đương nhiên là Lý Tư Kỳ biết Tần Dương đang khiêm tốn, nhưng lúc này cô cũng không vạch trần hắn, mà sóng mắt của cô hướng sang chỗ khác, dừng ở trên mặt của Hàn Thanh Thanh, mỉm cười nói:
Đột nhiên ánh mắt của đám người Hà Thiên Phong sáng lên, lòng tò mò trỗi dậy!
Đến rồi!