Ánh mắt Tần Dương lướt qua chủ nhiệm Lưu vẫn ngồi yên như cũ bên cạnh, rất tùy ý giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn một cái:
Ánh mắt Tiết Uyển Đồng sửng sốt, nhưng chợt định thần lại, nâng cổ tay trắng ngần lên, nhìn đồng hồ:
Tiết Uyển Đồng dứng lên, tiện tay rút một tập hồ trên cầm trên tay, áy náy nói với chủ nhiệm Lưu:
Ánh mắt chủ nhiệm Lưu có chút hoài nghi, nhưng trước mặt Tần Dương cũng không thể nói gì. Huống hồ đây còn là trong phòng làm việc trường học.
Ban đầu Tiết Uyển Đồng muốn từ chối chủ nhiệm Lưu, nhưng nghe hắn nói như vậy liền không tiện mở miệng từ chối nữa, chỉ nói:
Tần Dương cười:
Chủ nhiệm Lưu ừ một tiếng:
Được, vậy bốn giờ, gặp nhau ở thao trường dưới phòng làm việc.
Được!
Sau khi Tiết Uyển Đồng trả lời một câu liền đi theo Tần Dương ra ngoài. Chủ nhiệm Lưu nhìn chằm chằm bóng lưng Tiết Uyển Đồng, mắt lóe lên, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Tần Dương và Tiết Uyển Đồng đi ra khỏi lầu làm việc, Tiết Uyển Đồng dừng bước, quay đầu nói:
Tần Dương cười cười nói:
Trên mặt Tiết Uyển Đồng hiện mấy phần cười khổ:
Tần Dương bĩu môi một cái:
Tiết Uyển Đồng cười khổ nói:
Tần Dương lắc đầu một cái, khẽ thở dài:
Nếu những học sinh khác nói như vậy với Tiết Uyển Đồng, có thể sẽ cực kì quái dị. Dù sao khẩu khí này của Tần Dương hoàn toàn không giống là cảnh cáo, hoàn toàn không giống lời nói của học sinh với giáo viên. Nhưng lời này từ miệng Tần Dương nói ra tựa như là chuyện đương nhiên.
Trong lòng Tiết Uyển Đồng không có bất kỳ mâu thuẫn nào, cô từng thấy đáng vẻ khi Tần Dương xung đột với đám người Trương Long, hắn không chỉ giỏi võ mà còn xử lý mọi chuyện trơn tru, tuyệt đối không thể so sánh với sinh viên năm nhất khác.
Trên người hắn hoàn toàn không thấy được sự trẻ trung trong giao tiếp xã hội của bất kì sinh viên đại học nào, có cũng chỉ là sự trầm ổn và lão luyện không phù hợp với độ tuổi của hắn.
Tiết Uyển Đồng khẽ ừ một tiếng, thanh âm êm dịu, ánh mắt có hai phần cảm kích.
Tần Dương cũng không tiện nói quá nhiều về việc này, cười cười tiện ý mở rộng chủ đề.
Tiết Uyển Đồng giải thích:
Tần Dương cười khổ nói:
Tiết Uyển Đồng cố chấp lắc đầu một cái:
Tần Dương bất lực:
Tiết Uyển Đồng thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của Tần Dương, trong lòng không nhịn được dâng lên mấy phần mừng vỡ khó hiểu.
Cô đối với học sinh khác biệt này đã có cảm giác tín nhiệm rất mãnh liệt, thậm chí mơ hồ cảm thấy, chỉ cần có hắn sẽ không có chuyện gì làm khó được hắn.
Vậy được, em mau lên lớp đi, bốn giờ chúng ta gặp!
Vâng, tạm biệt cô Tiết!
Khi Tần Dương trở lại lớp, đám người Hà Thiên Phong nhìn thấy Tần Dương nhất thời sáp lại.
Tần Dương cười nói:
Tôi đi xử lý chút chuyện, không mang điện thoại.
Người hiện đại còn có thể rời điện thoại? Lão đại, chắc chắn cậu lại đi làm chuyện người ta không thấy được gì đó rồi.
Chuyện người ta không thấy được?
Được rồi, cậu lại đoán đúng.
Chuyện của đặc công quả thật là chuyện người ta không thể thấy…
Tần Dương cười đổi chủ đề:
Hà Thiên Phong kỳ lạ nói:
Hà Thiên Phong hơi giảm giọng nói:
Tần Dương liếc Hà Thiên Phong một cái:
Hà Thiên Phong liếc mắt:
Tần Dương cũng đại khái biết Hà Thiên Phong có ý gì, cười cười cũng không phản bác, chuyện này quả thật không cần phải giải thích gì.
Mấy tên này ai cũng là hoàng đế không gấp thái giám gấp.
Lâm Trúc ôm sách vở ngồi xuống cạnh Tần Dương, thấp giọng hỏi:
Tần Dương lắc đầu:
Lâm Trúc ồ lên một tiếng, có chút bất ngờ, trước đây hắn đã tra được tin tức của Hồ Nguyên và Vũ Văn Đào. Sau đó Tần Dương liền biến mất không thấy, hắn còn tưởng Tần Dương đi đối phó với Vũ Văn Đào rồi.
Tần Dương nhẹ giọng cười cười:
Ánh mắt Lâm Trúc sáng lên, trong phòng hắn khá ít nói, nhưng hắn là người hiểu Tần Dương rõ nhất. Tần Dương cũng biết lai ịch của hắn nên giữa đối thoại hai người càng trực tiếp hơn, không cần giấu diếm.
Vũ Văn Đào đối phó với Tần Dương thế nào?
Hắn tìm võ sĩ quyền Anh gây sự với Tần Dương, hiển nhiên là muốn chuẩn bị đánh gãy tay Tần Dương, cho hắn vào nằm viện. Vậy ý của Tần Dương là cũng chuẩn bị đối phó với Vũ Văn Đào như vậy?
Tần Dương cười cười:
Lâm Trúc lo lắng nhắc nhở:
Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười có mấy phần xấu xa: