Tiết Kiến Nhân bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Dương nhìn chằm chằm thì trong lòng nổi lên cảm giác mình có thể bị giết chết bất cứ lúc nào. Một cảm xúc khủng hoảng khó mà lý giải chợt trào dâng rồi nhanh chóng lan ra toàn thân khiến hắn cảm thấy tê dại chân tay.
Lời nói của Tần Dương như một cái tát vang dội đập vào mặt hắn khiến mặt mo đỏ cả lên thế nhưng hắn không thể nói lại một lời nào.
Trong thế giới này, tất nhiên dùng lý lẽ để khiến người ta phục là cách tốt nhất. Nhưng khi không thể dùng lý lẽ để thuyết phục thì nắm đấm là sự lựa chọn tốt nhất.
Bàn tay lớn, nắm đấm cứng thì tất nhiên tiếng nói sẽ có trọng lượng.
Tiết Kiến Nhân có thể tung hoành tác oai tác quái trong nhà bao lâu như vậy chẳng phải hắn có nắm đấm cứng nhất hay sao?
Nếu như Lâm Phương có thể đánh lộn mạnh hơn hắn, giỏi hơn hắn thì há Tiết Kiến Nhân lại như thế? Chỉ e rằng hắn đã bị thuần phục thành một con mèo ngoan ngoãn dễ bảo rồi.
Tiết Kiến Nhân rõ ràng rằng có người muốn giải quyết mình, hơn nữa hai mẹ con Lâm Phương và Tiết Uyển Đồng sẽ không giúp mình. Hai người họ chưa vỗ tay khen hay đã là may.
Đang chờ Tần Dương ở cửa ra vào, Tiết Uyển Đồng đột nhiên cảm thấy trong lòng run lên, giống như một loại tâm trạng nào đó bị kích động, hốc mắt hơi đỏ lên, phải cố kìm nén để nước mắt không tuôn ra như suối.
Cô quay đầu, mau chóng đưa tay gạt đi nước mắt, có trợn mắt thật to để ngăn cản mình òa khóc.
Tần Dương lạnh lùng nhìn Tiết Kiến Nhân:
Trái tim của Tiết Kiến Nhân trở nên giá lạnh, nhất thời không dám trả lời. Một người trước đó còn mỉm cười với mình mà giờ đây lại trở nên kinh khủng như thế khiến hắn chưa thể thích ứng ngay được.
Sau khi nói xong, Tần Dương không thèm để ý đến Tiết Kiến Nhân nữa, quay người đi về hướng cửa ra vào, ôn hòa nói:
Hai người Tiết Kiên Nhân và Quách Phi nhìn bọn họ rời đi mà chỉ biết giương mắt nhìn nhau chứ không dám ngăn cản.
Quách Phi không nhịn được mà hỏi:
Tiết Kiến Nhân cảm thấy mông lung như một trò đùa, lắc lắc đầu:
Tôi cũng không biết nữa. Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp hắn. Con gái tôi giới thiệu rằng hắn là bạn của nói nên tôi cũng không hỏi nhiều.
Bạn?
Quách Phi cười lạnh:
Tiết Kiến Nhân nghe câu vừa rồi của Quách Phi xong thì trong lòng tự nhiên hơi vui vẻ. Nếu con gái của mình leo lên cây đại thụ thì người cha này chẳng phải có thể rung đùi hưởng phúc ư? Thế nhưng khi nghĩ đến thái độ không kiêng nể của Tần Dương đối với mình, hắn lại cảm thấy vô cùng sầu lo.
Quách Phi nâng chén rượu lên, lạnh lùng nói:
Sắc mặt của Tiết Kiến Nhân trở nên đắng chát, bưng chén rượu lên:
Sau khi Tần Dương và Tiết Uyển Đồng đi ra khỏi quán rượu thì cảm xúc của Tiết Uyển Đồng đã bình tĩnh hơn.
Đứng ở cửa ra vào của quán rượu, Tiết Uyển Đồng xoay người, nói với giọng áy náy:
Tần Dương cười nói:
Tiết Uyển Đồng hơi sững sờ. Cô không rõ tại sao vào lúc này Tần Dương lại hỏi thế nhưng cô vẫn gật đầu đầy tự hào:
Tần Dương mỉm cười nhìn Tiết Uyển Đồng:
Nhà của chị cách nơi này bao xa?
Hơn ba mươi cây số lận.
Tiết Uyển Đồng thuận miệng đáp rồi đột nhiên nhớ đến những lời nói của Tần Dương ở trong phòng lúc nãy. Cô mở to hai mắt, vội hỏi:
Tần Dương nở nụ cười giảo hoạt:
Tiết Uyển Đồng giật mình nhìn Tần Dương, trong ánh mắt hơi có chút khó tin:
Tần Dương đáp với giọng chắc nịch:
Tâm trạng của Tiết Uyển Đồng hơi xao động, cô hiểu rất rõ Tần Dương. Chắc chắn hắn không chỉ đơn giản đến để ăn cơm. Vậy hắn đến để làm gì?
Đáp án rất đơn giản.
Hắn muốn giúp mình giải quyết việc khó trong nhà.
Tần Dương nhìn Tiết Uyển Đồng với vẻ nghiêm túc:
Tiết Uyển Đồng cắn môi:
Tần Dương cười cười:
Tiết Uyển Đồng cảm thấy mình như được khai sáng. Tuy vậy, cô vẫn còn chút âu lo:
Tần Dương cười ha ha:
Trái tim của Tiết Uyển Đồng thoáng chốc đập mạnh hơn bình thường tới mấy lần. Sau bao nhiêu năm sống trong bóng tối, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được thời khắc tương lai của mẹ con mình rũ bùn đứng dậy, tất cả cũng nhờ người thanh niên trước mắt.
Tần Dương đáp lại vừa ôn hòa lại vừa chắc nịch:
Vâng, thật ạ. Thực ra việc này vô cùng đơn giản, chỉ là người trong cuộc sẽ khó mà nhìn ra thôi. Chị nói địa chỉ cho em, chúng ta sẽ đến bàn bạc với bác gái. Chỉ cần bác gái quyết tâm rời đi thì việc này sẽ xong xuôi. Vấn đề duy nhất là mẹ chị có muốn rời đi không?
Tất nhiên là muốn.
Tần Dương vừa dứt lời thì Tiết Uyển Đồng đã đáp lại ngay. Nhưng khi nhìn vào mắt Tần Dương thì cô lại cảm thấy phải giải thích rõ hơn ý của mình:
Tần Dương nghe xong thì hiểu rõ hơn về tình hình, gật gật đầu đáp: