La Thi Nhã thấy Tần Dương cúp điện thoại thì mở to đôi mắt xinh đẹp, trên mặt thể hiện rất giật mình.
Tần Dương vâng một tiếng:
Sắc mặt của La Thi Nhã đột nhiên biến đổi, bày ra vẻ mặt đáng thương:
Tần Dương cười khổ nói:
La Thi Nhã hoàn toàn không thèm quan tâm những gì Tần Dương nói, khuôn mặt vẫn thấm đượm vẻ u oán:
Ngay lập tức, Tần Dương cảm thấy nhức đầu, dù hắn biết rõ dì nhỏ chỉ đang biểu diễn nhưng cũng chỉ đành đầu hàng:
Dì nhỏ, dì đừng bày ra bộ mặt như thế được không. Dì nào có già, dì đang rất xinh đẹp mà. Bây giờ bọn cháu định đi ăn thịt dê nướng, nếu dì nhỏ không ngại đi đến nơi ầm ĩ thì đi cùng cháu được không?
Thịt dê nướng? Đây là món khoái khẩu của dì đó.
Trên mặt La Thi Nhã đổi phắt thành nụ cười rạng rỡ:
Không đi?
Ở nhà úp mì?
Nói đến nước này rồi thì tất nhiên Tần Dương không thể có cách nào khác là cố gắng chân thành mời mọc:
Tần Dương nói lời này cũng hoàn toàn là sự thật. Lúc bọn họ tụ tập ăn uống chơi bời thì tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến chuyện Long Tổ. Rõ ràng ở nơi đông người tai vách mạch rừng, ai mà biết được sẽ không có kẻ nào tình cờ nghe thấy?
Buổi gặp gỡ hôm nay chỉ đơn giản là để mọi người uống rượu vui cười, tất niên mừng năm mới mà thôi.
Tần Dương đưa tay liếc nhìn đồng hồ:
La Thi Nhã bất mãn nói:
Tần Dương bất đắc dĩ giải thích:
Mặc dù tính cách cháu xuề xòa, mặc gì không quan trọng nhưng việc mặc một bộ vest Armani mới tinh tươm đi ăn thị dê nướng thì hơi kì. Dù sao cũng là bạn bè thân thiết gặp mặt nên cũng không cần trang trọng quá mức. Dì đợi cháu xíu nha.
Mặc đồ hiệu Armani thì không được ăn thịt dê nướng à? Nếu bẩn thì giặt, giặt không sạch thì mua mới.
Dù La Thi Nhã ngoài miệng nói thế nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra sự nhu hòa và khen ngợi.
Tất nhiên cô biết không phải do Tần Dương mặc Armani ăn thịt dê nướng thì sẽ không được tự nhiên vì quần áo cũng chỉ là để mặc mà thôi. Vấn đề là hắn không muốn bản thân trở nên khác biệt, phá hỏng đi không khí hài hòa của buổi gặp mặt bạn bè.
Đứa cháu trai này của mình từ bé đã như ông cụ non, bây giờ đã trạc đôi mươi thì lại càng chín chắn. Thế nhưng ngẫm lại lúc hắn bị mình ôm đến mặt mũi đỏ bừng đáng yêu thì khóe miệng của La Thi Nhã không kìm được mà nhếch lên.
Tần Dương thay sang một bộ quần áo màu đen rất nhanh, sau khi quàng khăn cổ vào thì cười nói:
Đi thôi ạ.
Ô kê đi ăn thịt dê.
Lúc đi xuống dưới lầu, La Thi Nhã lôi từ trong túi quần một cái chìa khóa xe đưa cho Tần Dương.
Tần Dương nhận lấy chìa khóa:
Đi đến trước cái xe của La Thi Nhã, Tần Dương nhìn chiếc Maserati trước mặt, cười nói:
La Thi Nhã cười nói:
Tần Dương mở cửa xe, cười nói:
La Thi Nhã mỉm cười:
Tần Dương khen:
La Thi Nhã cười tủm tỉm nói:
Tần Dương cười ha ha, nói:
La Thi Nhã khác với Tần Dương chuẩn bị khởi nghiệp, cô chính là một thương nhân thuần túy. Phải mua cái gì, mua xong thì dùng nguồn lực của mình để tối đa hóa giá trị của nó rồi bán ra ngoài, sau đó lại tìm mục tiêu kế tiếp. Có thể hình dung bộ sậu trong tay cô là một nhóm cá mập có cả to cả nhỏ. Con to thì tìm mồi to, con nhỏ thì tìm mồi nhỏ. Mấy con cá mập này cứ bơi qua bơi lại, không ngừng tìm kiếm con mồi.
Chính bởi vấn đề này nên tài sản của La Thi Nhã mới tăng nhanh như thế, bản thân cô mới có thể lãnh khốc vô tình trên thương trường như vậy. Trong mắt của cô, lợi nhuận là ưu tiên số một. Dưới tay cô quy tụ vô số nhân tài.
La Thi Nhã cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
Tần Dương cười nói:
Con mắt của La Thi Nhã sáng lên:
Cháu định kinh doanh cái gì?
Cháu định bán thuốc.
Có một siêu thương nhân như La Thi Nhã ở đây, Tần Dương không ngần ngại đem kế hoạch nói qua từ đầu đến cuối. Nghe xong, La Thi Nhã cười nói:
Tần Dương cười nói:
La Thi Nhã gật đầu khen:
Tần Dương cười ha ha, nói:
La Thi Nhã cười tủm tỉm: