Tuyệt Vô Mệnh đỡ nữ tử đứng dậy,thiếu niên cũng không hề ngại bẩn mà còn ân cần hỏi thăm:
Nữ tử dập đầu xuống đất vui mừng nói:
Thiếu niên nghe vậy liền lộ vẻ xấu hổ,y kéo nữ tử đứng dậy nói:
Nữ nữ thoáng giật mình,nàng trầm mặc trong giây lát rồi nói:
Tuyệt Vô Mệnh vẫn lắc đầu,lúc này hắn cũng dẫn nam hài tử đến nói:
Nữ tử ôm trọn nam hài tử vào lòng,nàng sợ hãi nói:
Nghe nữ tử nói vậy chính hắn cũng cảm thấy khó xử,chợt hắn liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở đằng xa liền với gọi:
Huỳnh Thiếu Bảo dường như cũng sớm nhận ra hai người bọn họ,thiếu niên đi đến ngượng ngùng nói:
Thiếu niên khẽ gãi tai xấu hổ nói:
Lý Kỳ Phong ngạc nhiên nói:
Tuyệt Vô Mệnh đi tới,sắc mặt thiếu thiên có vẻ mệt mỏi:
Lý Kỳ Phong gật đầu nói:
Cả năm người đi tới một tửu lầu khang trang nhất ở đây rồi đi vào,sau khi gọi món xong xuôi hắn mới mở miệng nói:
Huỳnh Thiếu Bảo khẽ gật đầu có vẻ xấu hổ nói:
Nói rồi thiếu niên cúi gằm mặt xuống tỏ vẻ hối lỗi.
Nữ tử kia thấy vậy liền vội vàng đỡ thiếu niên lên nói:
Tiểu nam hài cũng gật đầu chạy đến bên thiếu niên vui mừng nói:
Tuyệt Vô Mệnh tức giận nói:
Nữ tử nghe y nói vậy liền tỏ ra ngạc nhiên,nàng đáp:
Lý Kỳ Phong tò mò nói:
Nữ tử khẽ thở dài đầy phiền não,nàng đáp:
Lý Kỳ Phong khoát tay nói:
Đại tỷ,ngươi cứ nói như bình thường,gọi chúng ta giống như Thiếu Bảo tiểu huynh đệ cũng được,đừng xưng hô như vậy nữa.
Thế nhưng.
Không nhưng nhị gì cả,tỷ cứ gọi như vậy thì chúng ta tổn thọ mất.
Nữ tử nghe đến đây trong lòng tuy còn vướng mắc nhưng vẫn gật đầu,nàng kể:
Khi nữ tử kể đến đây thì cả ba người Lý Kỳ Phong liền lộ vẻ giận dữ,nam hài tử thì ôm chặt lấy mẫu thân mình.
Nàng vẫn không để ý đến biểu cảm của bọn họ mà tiếp tục kể:
Nói đến đây thì nữ tử bật khóc nức nở.
Tuyệt Vô Mệnh đấm mạnh nắm tay xuống bàn tức giận mắng:
Lý Kỳ Phong cũng tức giận không kém,nhưng hắn vẫn nghe ra được trọng điểm trong câu chuyện liền nói:
Huỳnh Thiếu Bảo nhanh miệng nói:
Nữ tử mở miệng nói:
Tuyệt Vô Mệnh giật mình thất thố kêu lên:
Lý Kỳ Phong lấy trong người ra vài viên linh thạch nói:
Huỳnh Thiếu Bảo gật đầu kích động nói:
Lý Kỳ Phong thấy thiếu niên xác thực liền ngẩn người,rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao đa phần phàm nhân ở đây tại sao lại mắc những chứng bệnh đó rồi.
Linh thạch đều bắt nguồn từ những mỏ linh thạch,ngay cả những linh thạch hắn đang cầm trên tay cũng vậy.
Đáng nói là bên trong mỏ linh thạch tích tụ rất nhiều chướng khí có hại,nếu là tiếp xúc với thời gian lâu dài thì ngay cả những tu sĩ cũng không tránh khỏi bị dính vào,phàm nhân cơ thể yếu ớt hơn nên tiếp xúc lâu dài sẽ trở nên yếu ớt nhanh già yếu,đó là lý do những người ở đây đều mắc chứng bệnh giống nhau.
Lý Kỳ Phong bình thản nói:
Nữ tử gật đầu đầy bi thương nói:
Tuyệt Vô Mệnh nghi hoặc nói:
Khi thiếu niên nói ra câu này nữ tử kia và Huỳnh Thiếu Bảo liền nhìn y với ánh mắt cổ quái.
Lý Kỳ Phong thấy vậy liền thở dài:
Nữ tử nghe xong tuy là kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu nói:
Tuyệt Vô Mệnh trầm mặc nói:
Lý Kỳ Phong kinh ngạc hỏi:
Thiếu niên liếc nhìn hắn,lần này y không châm chọc hắn nữa mà giải thích:
Nữ tử hồi tưởng lại một lát rồi nói tiếp:
Lý Kỳ Phong ngạc nhiên nói:
Nữ tử giải thích:
(*)Phàm nhân ở đây đa số đều không biết về những kiến thức tu chân nên bọn họ chỉ biết gọi những võ giả,tu sĩ là những người đặc biệt.
Lý Kỳ Phong hai người nghe xong liếc mắt nhìn nhau rồi trầm mặc.
Tuyệt Vô Mệnh thản nhiên nói:
Lý Kỳ Phong gắp đồ ăn cho hai mẹ con nữ tử nhẹ giọng nói:
Hai người cứ ăn thoải mái đi,hết ta lại gọi thêm,hôm nay ta chiêu đãi mọi người.
Đa tạ hai vị công tử.
Tuyệt Vô Mệnh liếc nhìn Huỳnh Thiếu Bảo nghi hoặc nói:
Huỳnh Thiếu Bảo cười ngốc nghếch đáp:
Thiếu niên lấy trong người ra đưa cho nam hài tử mỉm cười:
Tuyệt Vô Mệnh thấy vậy liền hoảng hồn vội khoát tay:
Huỳnh Thiếu Bảo ngơ ngác nói:
Tuyệt Vô Mệnh toát mồ hôi tìm một lý do giải thích:
Thiếu niên nghe đến đây sửng sốt như hiểu ra,y gật đầu rụt tay lại ngượng ngùng:
Tuyệt Vô Mệnh khoát tay nói:
Huỳnh Thiếu Bảo nghe đến đây liền gật đầu,thiếu niên không hề do dự mà bỏ viên kẹo kia vào miệng.
Lý Kỳ Phong nhìn thấy thiếu niên nuốt vào viên đan dược kia thì kinh hãi,hắn toan muốn ngăn cản nhưng vẫn không kịp liền quay sang giận dữ nói:
Lý Kỳ Phong thật sự nổi giận,hắn nhận ra viên đan dược kia không phải là tích cốc đan gì cả mà là một viên siêu tụ khí đan,nó chỉ khác tụ khí đan một chữ nhưng dược lực bên trong lại gấp mười lần tụ khí đan,đây là đan dược nhị cấp đặc biệt,đến ngay cả chính bản thân hắn muốn sử dụng nó cũng phải thật cẩn thận,huống hồ một võ giả tụ khí cảnh tam cấp ăn vào đủ biết hậu quả thế nào.
Trái với sắc mặt như muốn bùng nổ của hắn,Tuyệt Vô Mệnh lại ra quay sang thản nhiên nói:
Huỳnh Thiếu Bảo hơi ngẩn người ngơ ngác trả lời:
Tuyệt Vô Mệnh lộ vẻ bất đắc dĩ giải thích:
Vậy chắc là ta đưa nhầm cho đệ viên kẹo tăng sức mạnh rồi.
Tăng sức mạnh??
Tuyệt Vô Mệnh gật đầu nghiêm túc nói:
Huỳnh Thiếu Bảo gật đầu lia lịa lộ vẻ kích động:
.
đúng vậy Vô Mệnh đại ca,từ hôm đó quả nhiên đệ thấy mình mạnh mẽ lên rất nhiều.
Tuyệt Vô Mệnh vỗ tay nói:
Lý Kỳ Phong ngồi ngoài xem lại càng không hiểu tên này muốn nói gì,tuy nhiên hắn lại vô cùng ngạc nhiên khi thấy thiếu niên kia vậy mà không có biểu hiện gì khác lạ,hay là hắn nhìn nhầm,đó không phải siêu tụ khí đan??
Huỳnh Thiếu Bảo ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
Ánh mắt Tuyệt Vô Mệnh liền sáng bừng lên,y kích động nói:
Đúng lúc này trong bụng Huỳnh Thiếu Bảo đột nhiên trở nên nóng ran,thiếu niên mừng rỡ nghĩ rằng mình sắp khỏe lên,có thể làm được nhiều việc hơn,gương mặt vô cùng kích động.
Lý Kỳ Phong hai người cũng cảm thấy linh khí xung quanh dao động,nó tự động như bị hút vào người thiếu niên,tình cảnh vô cùng quen thuộc.
Huỳnh Thiếu Bảo khẽ vươn vai rồi nhét một cái bánh bao vào miệng.
“Tụ khí cảnh tứ cấp”
Lần này không chỉ Lý Kỳ Phong kinh ngạc đến ngơ người mà tên kia còn có bộ dạng lố hơn hắn rất nhiều.
Cả người Tuyệt Vô Mệnh run rẩy vì kích động,cái miệng mở thật to,ánh mắt lộ vẻ không thể tin được,hắn cũng không hiểu vì sao y lại có bộ dạng này,tên này bình thường rất ít khi lộ ra cảm xúc quá lố,vậy mà bây giờ??
Tuyệt Vô Mệnh vọt đến nắm chặt lấy tay thiếu niên run rẩy nói:
.
Thiếu Bảo đệ đệ,ngươi có muốn đi cùng chúng ta không??nếu ngươi đi cùng chúng ta,ca ca sẽ cho ngươi ăn thoải mái,ngươi muốn làm gì cứ bảo ta,ca ca sẽ giúp ngươi.
Lý Kỳ Phong trông thấy bộ dạng của tên kia như vậy liền tỏ ra ngạc nhiên đến ngẩn người,cái đũa trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất.
.