Lăng Thi Thi mím mím môi, vẻ mặt khó chịu lẩm bẩm: - Như vậy người ta chẳng phải là phí công gọi người là Ai Lý thúc thúc rồi?
Ai Lý cười hắc hắc:
Tiểu cô nương. Nếu người thành lão bà của sư đệ ta, ngươi không cần gọi ta thúc thúc nữa.
Hừ!
Lăng Thi Thi trợn mắt, thật sự chịu không nổi lão già đáng khinh này, xoay người chạy ra ngoài.
Ai Lý hướng về Đằng Phi nháy nháy mắt nói:
Tiểu sư đệ, cô nương này không tệ, người phải nắm chắc... Thật sự không tệ nha!
Được rồi, được rồi. Chúng ta bàn chuyện khác đi... Đăng Phi cũng sợ vị sư huynh đưa tới cửa này.
Sau khi trở lại phòng khách, Ai Lý trở nên nghiêm túc, nói với Đằng Phi:
Đằng Phi gật gật đầu, không nói gì.
Ai Lý nói tiếp:
Đằng Phi lại gật đầu: - Ta có thể nhìn ra được, Hạ Hầu Tử tước là một người lợi ích trên hết.
Ai Lý than nhẹ một tiếng:
Những lời này của Ai Lý có thể nói là quen biết sơ nói lời sâu sắc, đối xử chân thành. Đằng Phi cũng hiểu được, đối phương không phải là mưu đồ cái gì của mình, cho nên cũng rất cảm kích.
Đằng Phi nhẹ giọng hỏi.
Ai Lý bị Đằng Phi gọi một câu “Ai Lý sư huynh” rất thoải mái. Năm đó hắn một lòng muốn bái Đằng Vân Chí làm sư phụ, lại không nghĩ tới Đằng Vân Chí tráng niên mất sớm, khiến nguyện vọng này của hắn thất bại. Hiện tại nhìn thấy con trai Đằng Vân Chí, phần cảm giác thân thiết kia tuyệt đối không phải ngụy trang mà là phát ra từ đáy lòng.
Ai Lý nhìn Đằng Phi, nói lời thấm thía:
Đằng Phi cười nói:
Ai Lý đầy vẻ hồ nghi nhìn Đằng Phi hồi lâu, sau đó nói:
Đằng Phi cười khổ nói:
Ai Lý gật gật đầu, đứng lên, tiên hai người tới cửa Công Hội Thiết Tượng, lại dặn đi dặn lại một phen không cho phép Đằng Phi đi Cổ Thần Thánh Sơn mạo hiểm sau đó mới thở dài quay về.
Trên đường trở về, hai người ngồi ở trong xe ngựa, không khí hơi nặng nề.
Thật lâu sau, Lăng Thi Thi mới nhẹ giọng nói:
Đằng Phi nhẹ nhàng cười nói:
Tự tin to lớn của Đằng Phi tới từ Long uy ẩn sâu trong cơ thể hắn. Sau khi bị máu của Xích Huyết Giao cải tạo thân thể, tuy rằng để lại tai họa ngầm vô cùng, nhưng đồng dạng hắn đạt được cũng là thứ người thường không dám nghĩ tới.
Long uy chính là một loại trong đó.
Trừ phi gặp phải ma thú cường đại hơn Xích Huyết Giao, nếu không Đằng Phi chỉ cần thả ra khí tức trong cơ thể, những ma thú kia sẽ chủ động tránh xa ba bước.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Đằng Phi dám đáp ứng huynh muội Lăng Thiên Vũ, giúp bọn họ hái Bằng Liên ngàn năm.
Đồng thời, Đằng Phi cũng hy vọng thông qua loại lịch lãm này có thể khiến cho mình nhanh chóng trở nên mạnh hơn. Tuy rằng rời xa Đằng Gia Trấn nhưng mọi thứ trong nhà thật sự yên bình giống như gia gia nói trong thư sao? Người bức tử sư phụ còn đang nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Chỉ nhìn một số sinh ý của mình
Hải Uy Thành, những quý tộc kia liên bất chấp mọi thứ chèn ép là có thể tưởng tượng Đằng gia ở Đằng Gia Trấn đang chịu đựng áp lực lớn mạnh cỡ nào.
Càng không nói đến thù của cha mẹ, thủy chung là nỗi đau lớn nhất trong lòng Đằng Phi. Thân là con, không thể báo thù rửa hận, sống tạm trên đời này cũng không có nghĩa lý gì.
Trong mắt Lăng Thi Thi lóe lên một tia cảm động, không khuyên nhủ Đằng Phi nữa, lại âm thầm thề trong lòng nhất định phải báo đáp Đằng Phi.
Lúc này, xe ngựa bỗng nhiên bị người chặn lại, giọng phu xe cùng lúc truyền tới:
Bọn họ đang đi là một con đường hết sức rộng rãi, do đá xanh trơn bóng lót thành. Giờ phút này, một đám người đứng ngang giữa đường, chặn xe ngựa của bọn họ lại.
Một thanh âm tràn ngập oán độc, gần như từ trong kẽ răng lọt ra, lạnh lùng vang lên.
Đằng Phi khẽ cau mày, mở cửa xe, nhìn thấy có chừng hai, ba mươi người như quần sao vây quanh trăng sáng quanh một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi này hắn từng gặp, chính là Nam tước Giang Hàn tối qua làm nhục Đồng Phi không thành bị đuổi ra khỏi phòng yến hội phủ Thành chủ.
đêm qua, Giang Hàn bị Lăng Thi Thi bạt tại một cái thật mạnh, sáng sớm hôm nay liền truyền khắp giới thượng lưu Hải Uy Thành. Gần như mọi người đều biết, Giang Hàn đùa giỡn bạn gái của Đằng Phi không thành, ngược lại bị đánh còn liên lụy tới cha mẹ, bị Thành chủ đại nhân đuổi ra ngoài.
Điều này đối với Giang Hàn từ nhỏ chưa từng bị thiệt mà nói quả thật chính là vô cùng nhục nhã, thề cùng Đằng Phi thế bất lưỡng lập.
Cho nên, sáng sớm hôm nay, Đằng Phi vừa cùng Lăng Thi Thi ra khỏi nhà đã bị người của Giang Hàn theo dõi, phát hiện bọn họ đi vào Công Hội Thiết Tượng lập tức báo cáo với Giang Hàn. Giang Hàn lập tức tìm đến một đám người, canh giữ ở trên đường Đặng Phi phải đi qua.
Nhìn Lăng Thi Thi thay thường phục vẫn xinh đẹp như hoa bên cạnh Đằng Phi, trong mắt Giang Hàn hiện lên một tia hào quang lạnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ: Nữ nhân chết tiệt. Chờ lát nữa đánh ngã Đằng Phi, nhất định bắt người. Lúc đó, xem ta thu thập người như thế nào.
Lăng Thi Thi cảm nhận được ánh mắt của Giang Hàn, đôi mắt lập tức bắn ra hào quang sắc bén, hung hăng trừng trở lại. Lăng đại tiểu thư đã bao giờ sợ chuyện đâu?
Đằng Phi vẻ mặt bình tĩnh nhìn Giang Hàn mặt đều đã hơi vặn vẹo, thản nhiên nói:
Giang Hàn, có phải một tát đêm qua không đánh tình người hay không? Ngươi xác định, người muốn tìm ta gây sự?
Hừ! Đằng Phi, ngươi cũng không nên kiêu ngạo. Ta biết người có vài phần thực lực, tuy nhiên hôm nay nếu người không cúi đầu, ta cam đoan người sẽ nằm đi về.
Giang Hàn cười lạnh nhìn Đằng Phi:
Nếu lúc này ngươi quỳ xuống đất dập đầu với ta, đồng thời nhận sai, sau đó đem tiểu tiện nhân bên cạnh người tặng cho ta. Ta sẽ cân nhắc, cho người của ta hạ thủ lưu tình, giữ lại cho ngươi một cái mạng chó.
Ngươi muốn chết!
Lăng Thi Thi mày liều dựng ngược, toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh băng, đã cực kỳ giận dữ.
Giang Hàn lạnh lùng nói:
Đằng Phi vươn tay ngắn Lăng Thi Thi sắp sửa bùng nổ, thở dài:
Giang Hàn, người thật đúng là đang tìm chết. Trước khi ta tức giận, tự tát một trăm cái, chuyện này cứ thế cho qua...
Ha ha ha. Đằng Phi, ta thấy người bị điên rồi! Giang Hàn cười ha hả, sau đó nói với người trung niên bên cạnh: - Vương tiên sinh, phiền ngài.
Người trung niên gật gật đầu, đôi mắt nhìn hướng Đằng Phi, trầm giọng:
Nói xong, chậm rãi đi về phía Đằng Phi.
Đằng Phi hai mắt ngưng trọng, lập tức nhìn ra người trung niên này là một cường giả. Mỗi một bước bước ra thoạt nhìn không hề bài bản, toàn thân đều là sơ hở nhưng trên thực tế lại đã đem lực lượng toàn thân trên dưới đều giữ ở một trạng thái tuyệt hảo, cam đoan có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Những sơ hở thoạt nhìn kia trong khoảnh khắc ra tay sẽ toàn bộ biến thành phòng ngự tốt nhất.
Hơn nữa vừa rồi lúc Giang Hàn kêu gào, trên mặt người trung niên này không hề có biểu tình, nhìn qua giống như một pho tượng đá, hoàn toàn không bị nhân tố bên ngoài ảnh hưởng.
Lăng Thi Thi rút kiếm, đang muốn tiến lên thì Đằng Phi cản nàng lại, thản nhiên nói:
Khóe miệng Lăng Thi Thi co giật, trong lòng hơi cảm động lại nhỏ giọng lắm
bầm:
Nói xong nàng lại nhẹ giọng phân phó bên tai phu xe, cho hắn chạy gấp về tìm Phúc bá và Tùng bá tới. Bởi vì Lăng Thi Thi cũng nhìn ra được, người trung niên này tuyệt đối không phải hạng tầm thường.
Mỗi một bước của người trung niên đều như là đang súc thế, khi khoảng cách còn cách xa Đằng Phi bảy tám thước, thân hình dừng lại, một cỗ đấu khí hùng hậu đến cực điểm bộc phát ra, hình thành một cỗ uy áp cuồn cuộn mãnh liệt ép về phía Đằng Phi.
Đấu Tôn!
Người trung niên này dĩ nhiên là một Đấu Tôn!