Dường như hiểu được suy nghĩ của Đằng Phi, Thanh Long lão tổ rít gào:
Sao lại không thể! Ngu ngốc, ngươi có biết hay không hả. Khi mà nữ nhân ngu ngốc cùng tiểu xà kia quyết chiến là lúc bổn vương đang độ kiếp! Độ kiếp ngươi có hiểu hay không?
Không hiểu...
Đằng Phi yếu ớt trả lời.
Thanh Long lão tổ nói đến đây, đột ngột ngậm miệng lại. Thật lâu mới xấu hổ ho nhẹ hai tiếng:
Trong lỗ tai của Đằng Phi, một lần nữa lại lùng bùng tiếng rít gào của Thanh Long lão tổ, cho đến khi hắn rống đã miệng, mới thở dài nói:
Thanh Long lão tổ nói xong, cứ như vậy mà khóc lên Ô ô, nhưng mà Đằng Phi cũng không hề đồng tình với tiểu tử xui xẻo này, trong lòng còn thầm mắng đáng đời, ai bảo chửi mình là phế vật.
Đằng Phi có phần tò mò, đây không phải là do Đằng Phi ngu xuẩn muốn dẫn sói vào nhà. Lý do làm hắn hỏi câu này rất đơn giản: Nếu Thanh Long lão tổ thật sự muốn chiếm thân thể của mình thì đã sớm hành động rồi, sao còn có thể chờ tới bây giờ cơ chứ?
Thân thể lão tổ thở dài, sau đó mới thật tình nói:
Ta đường đường đường là Thanh Long lão tổ cũng không thèm nói dối tiểu tử ngươ. Hắc hắc, bổn vương cũng đã từng có ý nghĩa chiếm lấy thân thể của người. Nhưng mà ý chí của ngươi quá mức kiên định, khi mà ngươi dùng máu của tiểu xà kia cải tạo thân thể. Ta đã thử một lần rồi nhưng sau đó phải bỏ cuộc, linh hồn ta đã bị tổn thương nghiêm trọng, hư nhược vô cùng căn bản không phải là đối thủ của ý chí kiên định ấy.
Cái gì mà Thanh Long lão tổ cơ chứ, chỉ là một con rắn nhỏ thôi...
Đằng Phi nghe Thanh Long nói là đã từng có hành động muốn chiếm cứ thân thể của mình, lập tức giận dữ lẩm bẩm.
Thanh Long tức giận nói.
Đằng Phi ung dung nói, một chút sợ hãi cũng không có.
Thanh Long lão tổ mắng, sau đó trầm mặc một lúc mới lên tiếng:
Được rồi, tiểu tử xấu xa, chúng ta bàn về vấn đề giao dịch một chút đi.
Nói về giao dịch? Giao dịch gì?
Đằng Phi lập tức cảnh giác, hắn không muốn bị tên gia hỏa khủng bố này chiếm tiện nghi. Thiên kiếp, hai chữ này trước giờ hắn chưa từng nghe qua, nhưng theo lời hắn nói cũng không khó hiểu lắm, chỉ cần có thể vượt qua Thiên kiếp hắn có thể hóa rồng. Đây không phải là tu luyện, đột phá bình cảnh sau đó đạt tới cảnh giới rất cao hay sao? Hơn nữa, bản thân hắn cũng chưa từng nghe nói tới cảnh giới chí cao như vậy.
Tâm tư một lần nữa bị nhìn thấu, nhưng Đằng Phi một chút xấu hổ cũng không có, cười gằn nói:
Đương nhiên, ta không thể tin ngươi được!
Trước kia rất nhiều Thánh chủ khóc lóc van xin để được hợp tác cùng bổn vương, lão tử cũng không thèm để ý tới bọn họ. Giờ tên tiểu tử nhà ngươi lại nói không tin ta, lão thiên à, có phải ngươi đang cố ý trêu đùa ta?
Thanh Long lão tổ phẫn nộ ngửa mặt lên trời gào thét.
Đằng Phi nói.
Thanh Long lão tổ hận không thể vả vào miệng mình mấy cái, nghĩ thầm con mẹ nó bản thân mình thật là quá ngu xuẩn rồi, vì sao lại mở miệng nói oang oang chuyện này ra chứ? Nhưng mà tât nhiên hắn sẽ không thừa nhận mình ngu xuẩn. Hắn là ai chứ? Là Thanh Long lão tổ vĩ đại a!
Thanh âm Thanh Long lão tổ vang lên vô cùng ôn hòa, tựa như một ông cụ hiền từ thân thiện luôn tươi cười nghe con cháu tâm sự.
Nhưng mà Đằng Phi đã biết được bộ mặt thật cuả kẻ này thì làm sao có thể dễ dàng tin tưởng, hắn lập tức cự tuyệt:
Không đáp ứng!
Không... không đồng ý? Vì sao ngươi không đồng ý? Tại sao ngươi lại không đồng ý? Cái tên ngu ngốc này, ngu không ai bằng! Điều kiện tốt như vậy, ngươi có biết không biết bao nhiêu người khóc lóc cầu xin ta giúp hắn trở thành cường giả, vậy mà ngươi không đồng ý? Não của ngươi được làm bằng phân chó hay sao?
Thanh Long lão tổ lập tức nổi trận lôi đình, không kiềm chế được mà mắng to.
Đằng Phi nói.
Thúi lắm! Lão Tử lừa ngươi làm gì? Ngươi là một kẻ sắp chết, lão tử với ngươi giờ đây chung một thân thể, ngươi chết rồi ta có thể sống sao?
Ai với ngươi dùng chung một cái thân thể, thân thể là của ta!
Đằng Phi cố chấp tuyên bố quyền sở hữu thân thể.
Thanh Long lão tổ dụ hoặc:
Hợp tác với ta, ngươi sẽ không chết, còn có thể trở thành cường giả, đi báo thù, đi thực hiện lý tưởng của ngươi, còn có thể đuổi ta ra khỏi thân thể, đây là một điều vô cùng tốt mà!
Ngươi.... ngươi có thể đọc được suy nghĩ của ta phải không?
Đằng Phi không để ý đến lời dụ hoặc của Thanh Long lão tổ mà lạnh lùng hỏi.
Thanh Long lão tổ bị chọc cho tức tới mức mắt muốn nổ đom đóm.
Đằng Phi thở phào một cái, cả người thả lỏng nhẹ nhõm, sau đó nói:
Cuối cùng thì tiểu tử này cũng không lì lợm nữa, Thanh Long lão tổ cũng thở phào một hơi, tiếp đó mới đột nhiên tỉnh ngộ: Bà nó chứ, đây cuối cùng là lão tử cầu hắn hay hắn cầu lão tử vậy! Trên đời này còn có tiện nghi nào lớn hơn? Lão tử phải cầu xin hắn để có thể giúp hắn trở thành tuyệt thế cường giả, còn phải giúp hắn giữ mạng sống. Con mẹ nó bổn vương thật là bị chiếm tiện nghi mà còn phải quỵ lụy nữa.
Vẻ mặt Thanh Long lão tổ như đưa đám, vô cùng buồn bực mà thầm nghĩa: Đây đúng là báo ứng mà, ngày trước ta quá đắc ý... Thật sự là không nên quá kiêu ngạo!
Thanh âm của Thanh Long lão tổ đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, so với sự cuồng bạo, cáu kỉnh và vô lại lúc trước khác nhau một trời một vực.
Đằng Phi nao nao, tiếp đó gật đầu nói:
Được, ta có thể đáp ứng ngươi chỉ một mình ta tu luyện, sẽ không truyền cho bất cứ người nào!
Hừ, ta sẽ không giống nữ nhân ngu ngốc kia, quả thật là quá mức bảo thủ, không phải là tuyệt thế công pháp, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ? Lại còn lấy một vài thứ rác rưởi bỏ đi cho ngươi, nếu nàng đem tâm đắc của nàng truyền cho ngươi một ít thì lúc này người làm gì chật vật như vậy? Nhưng mà cũng phải nói tới cái quy củ chó má của những thánh địa loài người các ngươi, toàn là lũ người ngu đần! Một đống phân! Thối không ngửi được!
Thanh Long lão tổ chỉ nghiêm túc được trong tích tắc, khiến cho Đằng Phi có một loại ảo giác: "Dường như vẻ mặt vô cùng nghiêm túc vừa rồi của Thanh Long lão tổ chỉ là ảo giác của hắn."
Thanh Long lão tổ mở miệng phun ra một hồi tràng giang đại hải, sau đó Đằng Phi đột nhiên cảm thấy trong đầu của mình có thêm một công pháp thần bí, chỉ cần hắn muốn là tất cả văn tự công pháp sẽ hiển hiện trong đầu hắn.
Thanh âm Thanh Long lão tổ có phần cô đơn:
Nhất định phải nhanh lên....
Đằng Phi ngồi dậy, mở miệng thở hổn hển, trên trán dính đầy mồ hôi, vết thương trên người truyền tới từng cơn đau nhức, hắn chỉ nhớ mình bị Lãnh Nguyên Dã đánh một chưởng trọng thương, sau đó hôn mê.
Hình như hắn vừa trải qua một giấc mộng dài, trong giấc mộng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng là chuyện gì thì hắn nghĩ nát óc cũng không ra.
Đột nhiên, Đằng Phi cảm giác mình trong trí não mình có thêm một số thứ: Bát Bộ Thiên Long quyết? Cái này ở đâu ra? Bát Bộ Thiên Long quyết là cái gì? Còn Tử Lăng Thần Công và Tiềm Long Thiên chân khí của ta đâu... Tại sao lại không nhớ nổi?
Gì thế này... rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Xe ngựa lắc lư đánh thức Đằng Phi. Đồng thời khi Đằng Phi tỉnh lại cũng đánh thức thiếu nữ đang gật gù bên cạnh hắn, thấy Đằng Phi tỉnh lại, thiếu nữ lập tức mừng rỡ.
Thiếu nữ này không phải ai khác chính là Đằng Vũ. Còn bọn họ đang ngồi trên một chiếc xe ngựa, mà xe ngựa thì đang chạy nhanh như bay!
Đằng Phi nghiêm túc nhìn Đằng Vũ hỏi.
Đằng Vũ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đồ đệ như vậy. Vô ý vô thức kể lại mọi chuyện từ lúc Đằng Phi hôn mô bất tỉnh đến giờ, sau đó mắt ngấn lệ nói:
Đằng Phi hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
Nói như vậy, sư phụ ta... À, cô gái áo trắng kia cố tình dẫn dụ sự chú ý của những người kia, phải không?
Hả? Cô gái áo trắng kia là sư phụ của ngươi?
Lần đầu tiên Đằng Vũ nghe đến chuyện này, chợt nói:
Đằng Phi không nói gì, mà kiểm tra thương thế khắp người, kết quả làm hắn giật mình khó hiểu, rõ ràng một chưởng kia của Lãnh Nguyên Dã gần như đã đánh đứt tâm mạch của hắn, lúc đó Đằng Phi cho là mình chắc chắn phải chết, sao giờ hắn vẫn bình yên vô sự.
Tuy thắc mắc nhưng Đằng Phi cũng không quan tâm đến nguyên nhân vì sao lại như vậy, hắn vội vã nói với Đằng Vũ:
Nói xong, Đằng Phi liền lao qua cửa sổ nhảy ra ngoài, quay về con đường cũ chạy như bay, đến khi Đằng Vũ lấy lại tinh thần,thì Đằng Phi đã sớm biến mất trong bóng tối mênh mông.
Đằng Vũ la lớn: