Lúc hai người đến nơi, còn kém mười phút nữa là đúng bốn giờ chiều.
Nắng cuối ngày êm dịu xen vào kẽ lá đổ bóng trên đường.
Từ Hồng Quân nắm lấy tay Y Linh, cảm nhận được cơ thể cô đang trở nên lạnh hơn.
Em đang hồi hộp sao?
Có một chút…
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt không giấu được sự căng thẳng.
Hồng Quân ôm cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu.
Chúng ta vào trong nhé?
Có câu nói này của anh, Y Linh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô mỉm cười gật đầu, khoác tay anh cùng đi qua cánh cổng lớn của biệt phủ Từ gia.
Để tôi đi vào báo cho ông bà chủ được biết.
Một gia nhân trẻ tuổi thấy hai người bước vào liền chạy đến chào hỏi.
Từ Hồng Quân gật đầu với anh ta.
Anh và cô không đi vào dãy nhà chính mà bước dọc theo con đường lát đá, băng qua vườn hoa để đến khoảng sân phía sau.
Trên đường đi, Y Linh phát hiện nơi này còn có cả một hồ cá nhân tạo tuyệt đẹp.
Phong cảnh nơi này quả là vô cùng thơ mộng và trữ tình, thật thích hợp để tận hưởng cuộc sống an yên tự tại.
Đây là một buổi tiệc nướng ngoài trời được tổ chức rất đơn giản và ấm cúng.
Trong sân có khoảng năm bàn nhỏ, theo lời Hồng Quân đã bảo với cô, chỉ những người rất thân thiết với ba mẹ anh mới được mời đến dự.
Từ Hồng Kỳ và Nghê Nhi từ xa đã trông thấy con trai dẫn theo một cô gái tiến đến.
Hai người họ quay sang nhìn nhau mỉm cười.
Ông bà đã nghe Hồng Quân nhắc đến Y Linh nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên được gặp mặt trực tiếp.
Vợ chồng Từ Lục Lâm ngồi cùng bàn cũng khẽ thì thầm trao đổi với nhau, xem chừng cũng rất ấn tượng trước chuyện này.
Từ Hồng Quân nắm tay Y Linh đến chỗ bọn họ đang ngồi.
Anh lần lượt nhìn qua từng người.
Nghê Nhi ngước nhìn con trai, biểu lộ sự vui mừng ra mặt.
Hồng Quân, con đã đến rồi.
Chúc mừng sinh nhật mẹ.
Anh cúi người ôm mẹ rồi quay sang dịu dàng nhìn cô.
Tiếp đến lại nhẹ nhàng nói với Y Linh:
Bàn tay anh xoa xoa nơi sống lưng trấn an tinh thần cô.
Cháu tên là Y Linh.
Nụ cười trên mặt cô rất đẹp.
Tuy trong lòng có chút ngại ngùng nhưng thần thái bên ngoài của Y Linh vẫn rất tươi tắn.
Hôm nay cô bận một chiếc đầm màu hồng nhạt đơn giản nhưng vẫn rất sang trọng.
Nghê Nhi mỉm cười, ra hiệu cho cô đến ngồi cạnh bà.
Y Linh ngoan ngoãn nghe lời, Từ Hồng Quân cũng ngồi xuống cạnh cô.
Hồng Thu nãy giờ vẫn quan sát đôi trẻ, lên tiếng tấm tắc khen ngợi.
Nhìn hai đứa rất đẹp đôi.
Rồi bà mỉm cười với vợ chồng Từ Hồng Kỳ.
Y Linh thẹn thùng quay sang Từ Hồng Quân, chạm phải ánh mắt âu yếm của anh.
Từ Hồng Kỳ xem chừng cũng rất hài lòng với Y Linh, biểu cảm hiện rõ trên mặt.
Vậy mà đứa con trai này ba mươi mấy tuổi đầu mới chịu dẫn bạn gái về ra mắt ba mẹ.
Từ Lục Lâm cười với Hồng Quân.
Thỉnh thoảng có thời gian rảnh, hai đứa hãy ghé nhà cô chú chơi.
Ông quay sang nói với Y Linh, thái độ thân thiện.
Cháu gái cứ tự nhiên, xem chúng ta như người trong nhà, đừng ngại gì hết.
Dạ.
Từ Hồng Quân ghé vào tai cô, nói khẽ:
Gò má của cô hơi đỏ lên, ánh mắt lấp lánh vui vẻ quay sang mỉm cười với anh.
Trước khi đến đây, tâm trạng của Y Linh tương đối lo lắng.
Cô từ nhỏ sống trong một gia đình bình thường, lại không có họ hàng nên cũng không có nhiều phép tắc phải tuân theo như những gia đình thượng lưu.
Cô sợ mình sẽ cư xử không chuẩn mực khiến ba mẹ anh phật ý.
Nhưng trái với tưởng tượng của Y Linh, gia đình của Từ Hồng Quân lại rất giản dị, cởi mở và tỏ ra rất quý mến cô.
Tâm trạng hiện tại của Y Linh phải nói là đang vô cùng hạnh phúc.
Đến giữa chừng bữa tiệc, Từ Lục Khiêm bất ngờ xuất hiện.
Chào ba mẹ.
Y Linh vờ nhìn xuống bàn, né tránh ánh mắt của anh ta.
Từ Lục Lâm cau mày, tỏ ý không hài lòng.
Lục Khiêm nhe răng cười, có vẻ như đã quen với việc bị cằn nhằn.
Hồng Thu nét mặt lo lắng:
Con bé có sao không?
Mẹ yên tâm.
Chỉ cần cô ấy nghỉ ngơi ít hôm là sẽ khoẻ.
Nghe vậy bà gật đầu, nét mặt giãn ra, quay sang xoa xoa bàn tay của Từ Lục Lâm.
Từ Hồng Quân ngước nhìn Lục Khiêm, trầm giọng lên tiếng:
Lục Khiêm làm lơ vẻ mặt của anh họ, tiến đến giữa vợ chồng Từ Hồng Kỳ.
Anh ta xách hai hộp quà đến trước mặt Nghê Nhi.
Nghê Nhi rạng rỡ nhận lấy quà từ tay Lục Khiêm.
Bà gật gù mỉm cười:
Thư ký Hà là người gần đây mới đến công ty phải không?
Từ Lục Khiêm gật đầu vui vẻ nhìn sang Hồng Thu:
Hồng Thu cũng mỉm cười xác nhận:
Em có gặp Xuân Hy vài lần, con bé rất ngoan, lễ phép, lại nghe đâu cũng rất giỏi giang.
Nghe nhắc đến Hà Xuân Hy, nét cười trên mặt Y Linh vụt tắt.
Cô gấp thức ăn, vờ như không chú ý đến những lời vừa nghe thấy.
Từ Hồng Quân nhìn ra được, ánh mắt khó xử.
Y Linh hơi giật mình khi Nghê Nhi bất ngờ nắm lấy tay cô.
Ánh mắt bà nhìn cô rất dễ chịu, giọng nói ân cần.
Y Linh thu về toàn bộ sự u ám trên mặt, thay vào đó là nụ cười tươi tắn trên khoé môi.
Cô cũng nắm lấy tay bà, giọng nói trong trẻo đáp lời.
Từ Hồng Quân ánh mắt không giấu được sự hạnh phúc khi thấy Y Linh và mẹ anh hoà thuận như vậy.
Từ Lục Khiêm cũng thu hết cảnh tượng thâm tình vừa rồi vào trong tầm mắt, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc.
Nghê Nhi quay sang bảo với chồng:
Từ Hồng Kỳ mỉm cười đứng dậy, nhìn sang Lục Khiêm và vợ chồng em trai:
Rồi ông quay sang Hồng Quân và Y Linh:
Nói rồi ông đỡ vợ đứng dậy.
Y Linh sánh vai Từ Hồng Quân bước theo sau.
Lục Khiêm lúc này đã ngồi xuống cạnh Hồng Thu.
Anh hướng mắt nhìn theo bốn người vừa rời đi, nhếch cười nhẹ, trong lòng thầm đưa ra nhận xét.
Vợ chồng Từ Hồng Kỳ giới thiệu Y Linh với người quen thân thiết của ông bà.
Từ Hồng Quân liên tục dùng ánh mắt yêu chiều quay sang ngắm Y Linh.
Tay anh siết eo cô giữ sát vào người anh, như sợ sơ hở sẽ để mất món bảo bối quý giá.
Hành động của anh khiến những người trông thấy đều phải nóng mặt.
Khi buổi tiệc kết thúc, Từ Hồng Quân và Y Linh là hai người ra về cuối cùng.
Nghê Nhi nắm tay Y Linh, nét mặt quyến luyến không nỡ tạm biệt.
Từ Hồng Kỳ âu yếm nhìn vợ, rồi quay sang vỗ vai con trai:
Để mẹ con được vui.
Từ Hồng Quân gật đầu với ba, quay sang mỉm cười với Y Linh.
Trong đầu anh loé lên một suy nghĩ, danh phận người yêu của hai người đã không còn thích hợp nữa rồi..