Tần Ninh lần nữa quay lại Thanh Loan Điện.
Nhưng khác với dáng vẻ hòa nhã ban sáng, sắc mặt Khương Hoàng Hậu giờ đây lại khá âm trầm.
Vừa nhìn thấy Tần Ninh, bà ta đã đập bàn quát lớn:
Nếu là người khác, nhiều khả năng đã bị hành động này dọa cho khiếp vía.
Nhưng Tần Ninh rất bình tĩnh, dường như việc Khương Hậu sẽ tức giận là điều mà nàng ta đã biết từ trước.
Đối diện nét mặt dửng dưng của Tần Ninh, Khương Hậu càng tức giận:
Tần Ninh cúi đầu hành lễ với Khương Hậu, từ tốn đáp:
Chẳng lẽ người không nhận ra bút tích trên tờ giấy là của ai sao?
Khương Hậu làm gì có thời gian mà nghiên cứu vấn đề này.
Vừa nhìn thấy nội dung trong đó lửa giận đã sôi trào.
Tần Ninh thấy vẻ hoài nghi của Hoàng Hậu, cười cười nói tiếp:
Những chữ này là chính tay đại sư chấp bút.
Nếu Hoàng Hậu không tin có thể mời Thái Phó đến kiểm tra, Thái Phó là bằng hữu lâu năm của Vô Danh đại sư, tin chắc có thể nhận ra bút tích của ngài ấy.
Khương Hậu nhìn Tần Ninh, cười lạnh:
Tần Ninh chấp tay, ôn hòa đáp:
Cho nên đối với sự thông tuệ của đại sư sẽ không nghi ngờ đi.
Nương nương là phượng hoàng, nhưng phượng hoàng cũng không phải chỉ có một.
Nương nương là người thông minh, đạo lý mà thần nữ có thể hiểu sao nương nương lại không hiểu.
Khương Hậu nhíu mày, nghi hoặc nói:
Ý ngươi là...
Nương nương thánh minh.
Sự giận dữ trong mắt Khương Hậu biến mất, bà ta mỉm cười nói với cung nữ bên cạnh:
Cung nữ đáp một câu rồi bước lên dìu Tần Ninh ngồi xuống.
Sau đó toàn bộ cung nhân trong điện đều lui ra ngoài.
Tần Ninh đợi họ đi khuất mới chậm rãi nói:
Tổ mẫu còn cấm thần nữ nói chuyện này ra ngoài.
Nhưng thần nữ nghĩ đây là đại sự nên không thể che giấu, mới mạo muội đem tờ giấy này đến nhờ nương nương giúp đỡ.
Nhưng lời của lão phu nhân cũng không phải hoàn toàn không đúng.
Đây là đại sự, nếu người khác biết chỉ e ngươi chưa kịp hưởng phúc đã mang họa sát thân.
Tần Ninh lần nữa cúi đầu, nhu nhu đáp:
Khương Hậu hài lòng, cười nói:
Sau đó bà ta mang tờ giấy cất đi, lệnh cho Cao công công mang bộ trâm ngọc lưu ly mà Tĩnh Quốc tiến cống tặng cho Tần Ninh.
Cao công công đưa người trở về, trong điện chỉ còn lại Khương Hậu và cung nữ Ánh Nhi.
Ánh Nhi rót trà cho Khương Hậu, nhỏ giọng hỏi:
Khương Hậu nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt đáp:
Bây giờ phụng vị này đã là của ta, ngươi nói thử xem.
Khương Hậu lắc đầu, đặt tách trà lên bàn.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Khương Hậu lấy ra một chiếc hộp gấm, bên trong cũng có một tờ giấy đỏ tương tự như của Tần Ninh.
Bà ta đưa hai tờ giấy cho Ánh Nhi, cất giọng phân phó:
Tìm một phu tử họ Lương giao cho ông ta.
Ánh Nhi nhận lấy, khom người đáp:
Ánh Nhi vừa ra cửa đã đụng mặt Dạ Hiên, vội vàng hành lễ:
Dạ Hiên thấy nàng ta gấp gáp thì nhíu mày hỏi:
Ánh Nhi chưa kịp đáp thì Khương Hậu đã lên tiếng trước:
Dạ Hiên nghe thấy Khương Hậu gọi thì cũng không nán lại nữa mà chậm rãi đi vào.
Thấy Khương Hậu mệt mỏi tựa người trên ghế quý phi thì lo lắng hỏi:
Khương Hậu lắc đầu, mệt mỏi đáp:
Ta bảo Ánh Nhi đến thái y viện lấy thuốc rồi.
Mà sao con lại đến đây, yến tiệc đã kết thúc đâu?
Dạ Hiên rót cho Khương Hậu tách trà nóng, ôn hòa đáp:
Sắc mặt phụ hoàng không tốt, con sợ người sẽ trách phạt mẫu hậu vì thất lễ với sứ thần.
Không ngờ bệnh cũ tái phát.
Dạ Hiên cũng không nghĩ nhiều, hỏi han một chút thì quay về bữa tiệc.
Tần Ninh đi không lâu thì Tần Dao cũng kiếm cớ ra ngoài.
Bữa cơm này ăn quá gian nan, cô thật sự không trụ nổi nữa.
Thúy Lan theo phía sau cô, cả chặng đường đều không mở miệng.
Tần Dao thấy kì lạ nên cất tiếng hỏi:
Thúy Lan nghe giọng cô mới hoàn hồn, vội đáp:
Nô tỳ chỉ tò mò, không biết Hoàng Hậu đột nhiên gọi riêng nhị tiểu thư là có việc gì?
Không cần để ý, chuyện này không liên quan chúng ta.
Tần Dao đã nói vậy, Thúy Lan cũng không tò mò nữa.
Hai người càng đi càng xa, đến lúc nhìn lại đã đứng bên Hồ Bích Thủy.
Tần Dao thở dài, nơi này chẳng có gì tốt đẹp.
Cô định quay về bữa tiệc thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Dạ Huyền.
Tiệc chưa tàn đã đi trước rồi.
Tần Dao quay đầu, mỉm cười hết sức giả trân:
Dạ Huyền thở dài, nhàn nhạt nói:
Ta ăn không nổi.
Nụ cười của Tần Dao chợt tắt, cất giọng ai oán:
Có chua cũng là nàng ta chua, liên quan gì đến ta.
Tam công chúa muốn bỏ qua cũng không được.
Tần Dao thở dài, cái nồi này cô cõng chắc rồi.
Có nói nữa nói mãi cũng chẳng ai tin.
Mong là Tần Ninh có thể làm nên chuyện lớn, giúp cô an toàn rút lui.
Thấy Tần Dao không nói gì, sắc mặt Dạ Huyền càng trầm xuống:
Hắn nói xong thì quay lưng bỏ đi, để lại Tần Dao vẫn còn ngẩn ra không hiểu mô tê gì.
Cô nhíu mày, cất giọng lẩm bẩm:
Thúy Lan đứng bên cạnh cố nhịn cười, bâng quơ nói:
Quận chúa, chúng ta còn quay lại không đây?
Tần Dao dù không tình nguyện nhưng vẫn trở về.
Có chua hơn nữa cô cũng phải nuốt bằng hết.
Dạ Huyền quay lại giả sơn, lạnh lùng nói với một tên ám vệ:
Còn nữa, để mắt đến quận chúa.
Tên ám vệ nói xong thì đi mất.
Dạ Huyền nhìn theo bóng lưng Tần Dao ở phía xa, tâm tình buồn bực khó hiểu.
Vốn muốn cảnh báo nàng cẩn thận vị đường tỷ kia, kết quả lại thành như vậy.
Dạo này tần suất hắn nhớ đến nàng càng ngày càng nhiều, nhất là dáng vẻ nàng ngày đó ở bên bờ hồ Bích Thủy.
Đứng trước sự chỉ trích của nhiều người, nàng lại rất bình tĩnh.
Sự bình tĩnh đến lạnh nhạt.
Rất khác với dáng vẻ nóng nảy của trước đây.
Hắn cảm thấy nàng có bí mật, hắn muốn tìm hiểu bí mật đó.
Muốn biết nàng đang nghĩ gì? Và vì sao lại cố tình thay đổi thành người khác như vậy?.