Người con gái trước mặt Võ Ngọc cười mỉm làm lộ gương mặt rõ sự nham hiểm nhìn Cô.
Người đó đi lạ cúi thấp người tay chạm vào cầm Võ Ngọc nói.
Bàn tay lạnh lẽo thấy rõ.
Võ Ngọc im lặng không nói gì cố giữ bình tĩnh nhất có thể.
Bên cạnh Hoa Nhung vì bị bịch mắt mà trong lòng có cảm giác bất an khó tả, lúc nảy còn nghe thấy một giọng nói khác càng khiến Hoa Nhung lo lắng hơn hỏi
Đáp lại lời Hoa Nhung chỉ là sự im lặng của Võ Ngọc.
Nhưng bên tai giọng nói người con gái kia lại vang lên
Bao nhiêu kí ức đau khổ của Hoa Nhung điều bị câu nói đó mà chợt ùa về, kích động rung rẫy.
Cô biết Hoa Nhung vẫn còn ám ảnh về việc lúc trước và cũng rất sợ người khác nhắc lại việc đó.
Nói rồi cô gái đó quay ra cửa gọi một tên thuộc hạ vào
Cái gã khi nãy dùng ánh mắt thèm thuồng muốn thịt hai cô ngoài cửa đi vào
tên đó hơi cúi người hỏi.
cô gái nói.
Tên đó đi đến chỗ Võ Ngọc tháo bịch mắt ra trước, sau đó mới quay lại tháo cho Hoa Nhung.
Vì bị bịch mắt khá lâu, nên tấm vải che vừa được tháo ra Võ Ngọc có chút không thích ứng được với ánh sáng bên ngoài mà chớp mắt liên tục.
Phải một lúc mới có thể nhìn rõ được.
Huỳnh Tiên ra lệnh cho tên đó đi ra.
Bên này Hoa Nhung cũng vừa được tháo bịch mắt ra vội vàng tìm kiếm Võ Ngọc gọi
Gương mặt Hoa Nhung sợ hãi đến độ không còn chút máu.
Biết bạn mình đang vô cùng sợ hãi nên Võ Ngọc an ủi - Cậu bình tĩnh, tớ ở đây nè.
Võ Ngọc nghe đến cái giọng nói này mới quay đầu nhìn lại xem rõ thử cô ta là ai, đều khiến Võ Ngọc ngạc nhiên nhất...!chính là cô gái trước mặt mình.
Võ Ngọc như trút bỏ hết sự lo lắng ban đầu mà bình tỉnh nói.
Huỳnh Tiên cười thích thú nói.
Giống như ả vừa mới làm việc gì đó rất thành tựu vậy.
Có một chút, nhưng tao và bạn tao lại không biết bản thân đã làm gì mày mà phải bị bắt đến đây? Võ Ngọc khó hiểu hỏi.
Cô ta, quả thật không làm gì tao nhưng vì là bạn mày nên không tránh khỏi bị vạ lây.
Huỳnh Tiên nói tay chỉ về hướng Hoa Nhung nói.
Hoa Nhung lúc đầu có chút kích động nhưng rồi cũng dần lấy lại bình tỉnh mà hỏi.
Huỳnh Tiên bình thản trả lời - Giết mày, tao đây không rảnh.
Vậy cô sao lại...
Người hôm đó tao muốn giết là nó.
Huỳnh Tiên tay chỉ về hướng Võ Ngọc nói.
Võ Ngọc chợt nhớ ra hôm đó trong lúc di chuyển cô cũng bị một người từ phía sau đẩy một cái, rất may là cô có võ nên khả năng phản ứng cũng khá nhanh vì vậy mới không bị ngã xuống vực.
Còn về việc này Võ Ngọc cũng chưa từng kể cho Đào Thuận nghe.
Cô vẫn nghĩ hôm đó vì sự cố của Hoa Nhung nên mọi người hấp tấp mà bị ai đó va phải..
thật không ngờ.
Kẻ đẩy tao hôm đó là mày? Võ Ngọc nhìn Huỳnh Tiên đôi mắt lạnh lùng hỏi.
Bây giờ mày mới phát hiện ra, có phải hơi muộn rồi không.
Huỳnh Tiên đắc ý trả lời.
( ở gần người lạnh lùng như Đào Thuận quá lâu nên Võ Ngọc bị nhiễm rồi.
Người ta hay nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng a.)
Huỳnh Tiên trước sau một mặt ganh ghét đáp lời, còn nói thêm,
Ngày cả cái danh Hoa Khôi cũng là mày không muốn làm nên tao mới có được.
Huỳnh Tiên hơi mất bình tĩnh nói.
Mày nhìn thấy không? Cái gã mà bọn người họ gọi là đại ca ngoài kia chỉ là một tên xã hội đen có chút ít tiếng tâm.
Nhưng vì muốn trả thù mày, tao phải dùng đến cả cơ thể này mà đánh đổi hắn mới chịu giúp tao.
Đôi mắt Huỳnh Tiên đỏ ngầu nói.
Huỳnh Tiên nghe đến từ đố kị trong miệng Võ Ngọc nói ra còn mang vài phần tội nghiệp mà tức giận đi đến bóp chặt miệng cô lại nói
Hừ...!đố kị mày á...!mày không xứng.
Nếu không phải mày đố kị thì mày sau lại phải hảm hại tao và bạn tao.
Bốp
Huỳnh Tiên giận đến độ tát vào mặt Võ Ngọc một cái, sức không hề nhỏ làm cho một bên má Võ Ngọc hằn cả năm ngón tay gằn giọng nói
Một tay Tạ Kỳ Linh làm, nhưng ả quá ngu ngốc mà để lộ ra nhiều bằng chứng và sơ hở đến vậy nên mới bị bắt.
Còn hôm nay cô ta bị bắt đến đây cùng mày thì chỉ nên trách ả quá xui xẻo thôi.
...----------------...
còn nữa......