Chứng Hồn Đạo
Chương 145 : Ký Phát
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Đi qua những hành lang gấp khúc, vượt qua những cung điện xa hoa, đoàn người dừng lại tại điện Phụng Tiên. Bước vào trong, ngồi xuống, dâng trà.
Thanh Chân đạo nhân cười nói.
Lệnh Hồ nói:
Thái Hoa đạo cô nói:
Lệnh Hồ thản nhiên nói:
Thanh Chân đạo nhân trách cứ:
Sau đó, hắn chắp tay với Lệnh Hồ, cười:
Lệnh Hồ nói:
Lúc này, Thanh Ngọc đạo nhân mở miệng hỏi:
Thân là tu sĩ đỉnh giai, họ không cần quá nhiều nghi thức xã giao khách sáo. Cho nên, uống vài ngụm trà xong là vào thẳng vấn đề.
Lệnh Hồ thấy vậy liền nói mục đích mình ra:
Thanh Chân đạo nhân lại cười nói:
Lệnh Hồ chợt hiểu ra.
Nhưng đạo cô Thái Chân lúc này lại lạnh lùng nói:
Thái Chân đạo cô nhìn Nạp Lan Bạch Y thanh nhã như tiên, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Hiển nhiên nàng không ngờ rằng đạo lữ của Lệnh Hồ danh chấn Hoa Nam châu chỉ là một nữ tu Phân Thần kỳ nhỏ bé, cho nên thái độ tiếp đãi cũng không tha thiết lắm.
Lệnh Hồ hướng Thanh Chân đạo nhân nói:
Thanh Chân đạo chân vui vẻ nói:
Hai mắt Thanh Chân đạo nhân khép hờ lại, thần niệm phá không thoát đi. Chỉ trong tíc tắc đã thoát ra ngoài cung điện, sau khi dặn dò xong lại thu hồi về.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om.
Thanh Chân đạo chân nói.
Lệnh Hồ cảm tạ:
Ánh mắt Thanh Hư đạo nhân hơi lấp lánh, nói:
Lệnh Hồ cười nói:
Thanh Ngọc đạo nhân lại nói tiếp:
Lệnh Hồ cười nói:
Uống thêm mấy chén trà thơm, hàn huyên một chút, có một tu sĩ đem một khối ngọc giản có chứa thông tin ký phát giấy phép đi Cửu Lê Bộ châu của Phù Vân thành tới.
Lệnh Hồ nhận lấy ngọc giản này, ngồi chơi thêm một lát rồi cáo từ ra về.
Tuy chuyến đi có chút ít trở ngại, nhưng vẫn lấy được giấy phép đi Cửu Lê Bộ châu cho Nạp Lan Bạch Y, sau này Lệnh Hồ đã có thể yên tâm đi lịch lãm Đông Thắng châu một chút.
Đi ra khỏi phủ thành chủ, hai người theo đường cũ Đông Dương môn mà đi tiếp. Dọc theo đường đi, dường như các tu sĩ ở đây đã biết thân phận của Lệnh Hồ, nên ai nấy đều lộ vẻ kính cẩn, không dám coi Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y là tiểu bối tu tiên nữa.
Thần thái của hai người thủ vệ Đông Dương môn càng kính cẩn hơn, không dám dùng ánh mắt đe dọa và nhìn chằm chằm nữa.
Vừa ra khỏi Đông Dương môn, hai người đang muốn đi tới khu Càn Thiên ở gần đó, thì bỗng nhiên có vài tu sĩ đang chạy nhanh tới.
Người đi đầu chính là Mộc Tinh La của Côn Luân kiếm tông, theo sau là Thiên Vân kiếm tiên, Chử Đạo Chân...
Thấy Lệnh Hồ, cước bộ Mộc Tinh La ngừng lại, con ngươi hơi co lại, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường lại. Đi lại chỗ Lệnh Hồ, chắp tay nói:
Lệnh Hồ cũng không ngờ rằng lại gặp được Mộc Tinh La ở đây, chắp tay đáp lễ lại:
Lệnh Hồ không ngờ chính là không ngờ Mộc Tinh La cũng ngồi trên hai chiếc thuyền thần đình song song lần này, cũng không biết đám người Thanh Vân Phong, Làm Loạn hòa thượng, yêu xà Bàn Phúc...rồi đám người Nguyệt Vũ Phong Hoa bên Cực Lạc cung đã ở đâu rồi.
Mộc Tinh La không dùng nghi thức xã giao nhiều, sau khi chắp tay xong liền đi thẳng về Đông Dương môn. Hai người thủ hộ Đông Dương môn thấy uy áp tu sĩ Độ Kiếp kỳ của Mộc Tinh La thì không dám cản trở, kính cẩn lui qua hai bên, trơ mắt nhìn Mộc Tinh La dẫn hơn hai mươi đệ tử Côn Luân kiếm tông ngang nhiên đi tới khu vực phủ thành chủ.
Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y đưa mặt nhìn nhau, chợt hiểu rằng đôi khi uy áp của tu sĩ đỉnh giai cũng là một giấy thông hành.
Hai người vừa muốn đi thì lại thấy Nguyệt Vũ Phong Hoa dẫn theo một đám người tu sĩ Cực Lạc cung, được một đội vệ sĩ mặc giáp kính cẩn đưa vào Đông Dương môn.
Thấy Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y, Nguyệt Vũ Phong Hoa chỉ lãnh đạm nhìn hai người một cái, làm như không thấy, sau đó đi theo đoàn tu sĩ hộ tống kia vào Đông Dương môn.
Mà ở Tây Quảng môn, Bắc Triều môn cũng xảy ra sự việc tương tự. Lúc này có hai tốp tu sĩ được hai tu sĩ đỉnh giai dẫn đầu, cùng lúc đi vào khu vực phủ thành chủ.
Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y không muốn ở lại trên con đường vương cung này nữa, chuyển hướng đi qua khu Càn Thiên.
Ngay sau khi Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y rời đi không lâu, yêu xà Bàn Phúc và mấy tên tu sĩ đỉnh giai của Yêu tộc, dẫn theo một đám Yêu thú - Yêu tu cùng nhau đi vào khu vực phủ thành chủ.
Khu Càn Thiên có tất cả mười lăm con phố, trong đó có bay phố là nơi ở và đường đi của dân cư, tám phố còn lại tạo thành phố giao dịch người tu tiên.
Lúc này Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y đang đi qua một phố giao dịch Yêu thú và các đầy tớ.
Nghe nói phố này không chỉ giao dịch Yêu thú, mà còn buôn bán cả đầy tớ làm lô đỉnh, Thụ yêu và Hải yêu nữa. Nhưng đáng tiếc, Lệnh Hồ và Nạp Lan Bạch Y vẫn không được nhìn thấy Thụ yêu và Hải yêu. Cái họ nhận được là câu trả lời tất cả Yêu linh đó đã được Phù Vân chân nhân - thành chủ Phù Vân thành trưng thu toàn bộ. Hơn nữa, thời hạn kết thúc trưng thu là đến tận tháng năm năm sau!
Nói cách khác, việc trưng thu chỉ dừng khi đến tháng năm năm sau. Trong khoảng thời gian đó, mọi lão bản của các cửa hàng buôn bán Hải yêu và Thụ yêu không được tự do mua bán, trước đó phải đưa cho Phù Vân thành đã!
Đến đây thì Lệnh Hồ vỗ đầu mình một cái, vừa rồi nói chuyện với Thanh Chân đạo nhân một hồi, hắn đã quên mất không hỏi thăm vì sao Phù Vân thành lại trưng thu toàn bộ Hải yêu và Thụ yêu.
Không thấy được thứ mình muốn thấy, hai người có chút thất vọng, liền tìm một tửu lâu tiên khách ở khu Càn Thiên để nghỉ ngơi.
Nạp Lan Bạch Y tựa sát vào ngực Lệnh Hồ, nhẹ nhàng nói.
Lệnh Hồ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Nạp Lan Bạch Y, khẽ nói:
Nạp Lan Bạch Y nói:
Lệnh Hồ cười:
Nạp Lan Bạch Y không nói gì nữa, nhưng cặp mắt vẫn nhìn vào Lệnh Hồ.
Một hồi lâu sau, Nạp Lan Bạch Y mới nói:
Lệnh Hồ sư huynh, muội có một quyết định!
Muội quyết định cái gì?
Lệnh Hồ có chút ngạc nhiên.
Lệnh Hồ đang muốn nói thì Nạp Lan Bạch Y đưa tay che miệng Lệnh Hồ lại, nói:
Lệnh Hồ cau mày nói:
Nạp Lan Bạch Y nói:
Phù Vân thành là một trong năm thế lực lớn của Đông Thắng châu, ai dám làm loạn ở đây? Muội nghĩ kỹ rồi, tu luyện một mình ở đâu đó có lẽ không an toàn. Nhưng ở Phù Vân thành này, chỉ cần thuê một nơi ở là sẽ được an toàn!
Nạp Lan sư muội, muội quyết định vậy thật sao?
Thật ra Lệnh Hồ biết đề nghị vừa rồi của Nạp Lan Bạch Y chính là đề nghị tốt nhất cho nàng. Để nàng ở lại tu luyện tại Phù Vân thành, đúng là tốt hơn việc theo hắn mạo hiểm ở Cửu Lê Bộ châu nhiều lắm.
Dù sao mục đích lớn nhất của Lệnh Hồ khi đi Cửu Lê Bộ châu là để tìm Thủy tuyệt chi địa, tiềm tu bế quan, ngưng kết ra Thủy tuyệt đan.
Trong trạng thái bế quan, tất nhiên Lệnh Hồ không thể nào chiếu cố cho Nạp Lan Bạch Y được, nhất định phải an bài thỏa đáng cho Nạp Lan Bạch Y trước khi bế quan.
Nhưng Cửu Lê Bộ châu là nơi nguy hiểm trùng trùng, mình làm sao bảo vệ được Nạp Lan Bạch Y khi đang bế quan chứ?
Điều này rất khó và cũng rất nguy hiểm. Đặc biệt, sự nguy hiểm không chỉ đến từ vùng đất hoang dã như Cửu Lê Bộ châu, mà còn từ yêu xà Bàn Phúc đang âm thầm tìm cách ám toán mình!