Chứng Hồn Đạo
Chương 154 : Tôi Tớ Thứ Hai
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Lệnh Hồ không có lựa chọn khác, Câu Phá Thiên cũng không có lựa chọn khác.
Tỷ như hoàng tộc Yêu Hồn đạo hạ chỉ muốn Yêu tộc cống hiến tu sĩ Nhân tộc, rất nhiều Yêu tộc mặc dù không muốn nhưng không thể không tuân theo, và những tu sĩ bị Yêu tộc bắt đi làm vật phẩm cống hiến cho hoàng tộc Yêu Hồn đạo cũng không có sự lựa chọn khác.
Bởi vì người yếu vốn sẽ bị ức hiếp!
Nếu đã sinh ra ở trong Tu Tiên giới, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Lúc nguyên thần bị những tia linh hồn màu đen của Lệnh Hồ kéo từ bên trong cái kén màu đen ra, rồi sau đó Mệnh Hồn trong ba hồn bảy phách trong nguyên thần tự động tách ra bị Lệnh Hồ thu vào trong tinh thần thức hải, tiếp đó Lệnh Hồ lại phân một phần nhỏ Mệnh hồn của mình thay thế Mệnh hồn Câu Phá Thiên, kết hợp với hai hồn bảy phách còn lại của Câu Phá Thiên dung hợp thành một linh hồn đầy đủ thì Lệnh Hồ đã không cần giải thích gì thêm với hắn nữa, Câu Phá Thiên rốt cuộc đã hiểu Lệnh Hồ làm gì với mình rồi.
Thậm chí khi Mệnh hồn Câu Phá Thiên bị Lệnh Hồ đưa vào phía trên mảnh linh khí màu xanh trong tinh thần thức hải, thấy được Mệnh hồn của Tiêu Đỉnh Thiên bị phong ấn trên mảnh linh khí màu xanh thì Câu Phá Thiên lại càng hiểu kế hoạch của Lệnh Hồ đối với Yêu tộc.
Nhưng Câu Phá Thiên lại cảm thấy rất bi ai, bởi vì tuy biết nguy cơ trọng đại của Yêu tộc, hắn lại không thể đi ngăn cản, linh hồn của hắn đã bị nô dịch rồi.
Câu Phá Thiên th ở dốc, quỳ một chân xuống đó, ánh mắt nhìn Lệnh Hồ rất hung dữ.
Lúc này Lệnh Hồ đã thu hồi bốn thần phách, các dị tượng hiện ra trên đỉnh đầu đều thu vào trong tinh thần thức hải.
truyện từ
Lệnh Hồ mỉa mai, nói:
Câu Phá Thiên trầm mặc.
Quả thật cái gọi là hiệp nghị kia không có chút tác dụng gì với những tu sĩ đứng đầu Tu Tiên giới cả. Tuy nói mọi người của hai tộc phải tuân thủ theo hiệp nghị, nhưng những chuyện xấu xa vẫn diễn ra ở phía sau. Đã không biết có bao nhiêu tu sĩ Nhân tộc bị chết trong tay Yêu tộc, và cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ Yêu tộc chết trong tay tu sĩ Nhân tộc. Ngoài mặt thì hai tộc vẫn luôn hòa thuận với nhau, nhưng có ai biết hàng năm có bao nhiêu tu sĩ bị chết oan?
Bản thân Câu Phá Thiên là tu sĩ đỉnh giai, tất nhiên rất hiểu rõ hiệp nghị của hai tộc chỉ là những điều vớ vẩn đối với các tu sĩ đỉnh phong như bọn họ mà thôi. Bây giờ hắn lại lấy điều đó ra để nói với Lệnh Hồ, không phải buồn cười lắm sao?
Lệnh Hồ thản nhiên nói:
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Ngược lại, Yêu tộc của ngươi dưới sự thống nhất của ta sẽ càng thêm cường đại hơn.
Câu Phá Thiên ngẩng đầu, cứng rắn nói:
Lệnh Hồ cười lạnh:
Sắc mặt Câu Phá Thiên đổi mấy lần, nhưng vẫn cứng rắn nói:
Lệnh Hồ thản nhiên nói:
Thật ra Câu Phá Thiên có thể đành chết được sao? Làm sao bỏ được mấy ngàn năm tu tiên được? Chẳng qua hắn cảm giác linh hồn mình bị Lệnh Hồ khống chế, lúc đó sẽ giống như khôi lỗi, không có chút tự do nào, bị Lệnh Hồ sai khiến làm thương tổn Yêu tộc. Nếu thật sự như vậy, đúng là hắn sẽ sống không bằng chết.
Nhưng bây giờ lại nghe Lệnh Hồ nói mấy lời này, dường như ẩn ý bên trong không hề giống như những gì hắn đã tưởng tượng.
Vốn đã tuyệt vọng, nay bỗng nhiên có đường sống, sao Câu Phá Thiên còn cứng rắn đối kháng?
Lệnh Hồ chậm rãi nói:
Ánh mắt Câu Phá Thiên chớp động, hắn không biết có nên tin Lệnh Hồ hay không. Nhưng dường như Lệnh Hồ không cần thiết phải lừa gạt hắn, bởi vì hiện giờ linh hồn hắn đã bị Lệnh Hồ nô dịch. Mặc dù hắn có thể suy nghĩ và có ý chí riêng của mình, có năng lực và phán đoán riêng, nhưng căn bản không thể làm trái với Lệnh Hồ. Cho nên, nếu Lệnh Hồ thật sự muốn làm ra chuyện tổn hại Yêu tộc, không cần thiết phải giải thích nhiều với hắn như vậy.
Nhưng Lệnh Hồ lại nói rõ ràng với hắn, không giấu diếm chút nào về việc muốn khống chế một bộ phận thế lực Yêu tộc. Có lẽ những lời Lệnh Hồ nói là thật.
Câu Phá Thiên nói:
Sau đó cười khổ, tiếp tục nói:
Lệnh Hồ cười nói:
Câu Phá Thiên đứng lên, đi tới chỗ hạt thú ba đuôi kia, kiểm tra một chút. Lúc này mới biết được con hạt thú ba đuôi Lệnh Hồ chộp lấy đã bị hôn mê từ lâu, hiển nhiên không biết những chuyện phát sinh vừa rồi.
Dĩ nhiên lúc này Câu Phá Thiên cũng hiểu Lệnh Hồ không muốn làm hại hạt thú ba đuôi này, càng không phải vì ba viên Yêu đan hậu kỳ, tất cả chỉ vì muốn chọc giận hắn, dẫn dụ hắn ra ngoài để bắt mình mà thôi.
Câu Phá Thiên hỏi.
Lệnh Hồ nói:
Câu Phá Thiên cười khổ, nói:
Lệnh Hồ cười nói:
Câu Phá Thiên giật mình, nói:
Lệnh Hồ thản nhiên nói:
Sau khi biết được âm mưu của Lệnh Hồ, trong lòng Câu Phá Thiên có chút giãy dụa. Nhưng sau khi nghĩ đến việc mình xui xẻo trở thành tôi tớ Lệnh Hồ, vốn hắn là một tồn tại đứng đầu của Yêu tộc, ngang hàng với bất cứ cường giả Yêu tộc nào trong tam Hoàng tứ Vương ngũ Thánh sáu Phách Thiên, mà hiện tại đã biến thành tôi tớ của Lệnh Hồ, tương lai của hắn nhất định sẽ thua kém mấy người kia rất nhiều. Tuy nhiên, nếu như bọn họ cũng biến thành tôi tớ của Lệnh Hồ, thì tất cả mọi người đều xuất phát từ một điểm rồi, lúc đó sẽ là "có phúc cùng nhau hưởng, có họa cùng nhau chịu".
Nghĩ tới đây, cảm giác bực dọc không cam vì bị trở thành tôi tớ của Câu Phá Thiên đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Bản tính của sinh linh rất ích kỷ, vào lúc bình bị bất hạnh, nếu như có một người cũng bị bất hạnh như mình thì dường như người đó có thể chia sẽ thống khổ với mình, làm ình cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Suy nghĩ Câu Phá Thiên lúc này chính là như vậy, cho nên không hề bài xích kế hoạch của Lệnh Hồ nữa, thậm chí còn toàn tâm toàn ý giúp Lệnh Hồ đi bắt hai đầu Thánh thú của Cửu Yêu sơn.
Sự dao động trong suy nghĩ của Câu Phá Thiên tất nhiên không thể tránh được sự quan sát của Mệnh hồn đã hòa tan vào linh hồn của hắn, cho nên Lệnh Hồ có thể cảm nhận rõ hoàn toàn thái độ của Câu Phá Thiên, trong lòng cũng không khỏi mỉa mai ý nghĩ Câu Phá Thiên.
Nhưng mà, Lệnh Hồ cũng rất cao hứng với thái độ này của Câu Phá Thiên, dù sao Câu Phá Thiên đã hoàn toàn hợp tác với hắn rồi.
Dĩ nhiên, dù cho Câu Phá Thiên không hợp tác, Lệnh Hồ vẫn có cách mạnh mẽ thay đổi ý chí của hắn, để cho hắn hợp tác. Nhưng làm như vậy sẽ không hợp với nhân - thiên đạo, hơn nữa rất dễ lộ sơ hở. Nếu để cho Thánh thú cảnh giác, làm lộ bí mật Dịch hồn ra ngoài thì cái được sẽ không bù đắp đủ cái mất, rất hỏng bét.
Vì đã hoàn toàn thu phục Câu Phá Thiên, Lệnh Hồ liền cùng Câu Phá Thiên mang theo hạt thú ba đuôi đã trở nên hôn mê kia trở lại Độc Câu sơn.
Sau khi vào trong động phủ sâu trong lòng núi của Câu Phá Thiên, hai người bắt đầu thảo luận kế hoạch thu phục Thiên Mãng thánh Xà Bàn sơn.
Đối phó với Thiên Mãng thánh Xà Bàn sơn trước là vì sau Độc Câu sơn chính là Phúc Hải sơn, mà sau Phúc Hải sơn lại đúng là Xà Bàn sơn, nếu đi tiếp nữa thì sẽ tới Thiên Đô sơn, sau đó chính là Thứu Đính sơn.
Cho nên, dựa theo thứ tự khoảng cách đó, nên đối phó với Thánh thú Thiên Mãng thánh bên Xà Bàn sơn trước, sau đó mới đối phó Giác Ngưu thánh của Thiên Đô sơn.
Nhưng vì Câu Phá Thiên trước giờ luôn tĩnh tâm tiềm tu ở Độc Câu sơ, trừ phi nguyên lão hội Yêu tộc có sự kiện trọng đại nên phải rời núi tham dự ra, thì trước giờ hắn rất hiếm khi giao tiếp với các thế lực Yêu tộc khác. Cho nên, nếu không có một lý do tốt mà mạo muội tới Xà Bàn sơn, sợ rằng còn chưa tính kế được Thiên Mãng thánh thì đã khiến đối phương sinh lòng cảnh giác.