Chap 14: “Đồng cam cộng khổ”
Thời gian thoăn thoắt trôi đi, mùa lá đỏ đến và đi vội vã. Trời đã bắt đầu lạnh, mùa đông đã đến rồi.
Đông đến, tuyết rơi và chắc chắn giáng sinh sẽ được tổ chức kèm hai cuộc thi Kendo và Miko – mai của trường. Điều này khiến tôi không vui chút nào, thậm chí còn muốn nó không xảy ra. Nhìn các nữ sinh khác vui vẻ học múa may, chọn đồ miko thì tôi lại không thể chịu được. Tôi không có huyệt pháp, điều đó đồng nghĩa với việc tôi không có tư cách tham gia cuộc thi múa thần linh này. Trước đây tôi ngưỡng mộ mọi người, bây giờ là ghen tỵ và riêng với Akêmi là đố kị. Thiện cảm với cô bạn bỗng dưng bay đâu hết khi tôi phát hiện cô ấy có khả năng múa tuyệt vời.
Ngày trước mẹ tôi đã khẳng định giá trị bản thân bằng một bài múa có số điểm tuyệt đối, điều đó đã khiến ba từ một con bé vô danh trở thành nổi tiếng với danh hiệu Quán quân Miko-mai, nhờ đó cho dù bà có thành một cặp với ba thì chẳng ai đàm tiếu mà chỉ có sự ngưỡng mộ. Liệu Akêmi, cô ấy có như thế không?
Mấy ngày nay tôi không thể tập trung vào việc gì, trong đầu tôi chỉ có mỗi câu hỏi này trong đầu.
Thời gian lại qua đi, Giáng sinh cuối cùng cũng đã đến.
Hôm nay tuyết rơi nhiều, ở bên ngoài gió thổi hun hút nhưng không thể ngăn cản các cô nàng diện những bộ váy dạ hội vai trần hay làm bằng thứ lụa là mỏng manh. Trong điện tổ chức tiệc đèn sáng trưng, ở phía bên phải là cây thông nôen được trang hoàng lộng lẫy với đèn nhấp nháy, những chiếc chuông nhỏ xíu, cỗ xe tuần lộc bé xinh và những hộp quà giả nho nhỏ, bên phía dưới gốc là những hộp quà để các Pháp sinh lựa chọn. Xung quanh là những bàn tiệc với vô số món ăn và nước uống hảo hạng thu hút không ít người dừng chân. Phía bên trái là sân khấu dành cho hai cuộc thi ngày hôm nay. Và chính giữa hội trường là sàn nhảy và nơi mọi người giao lưu, trò chuyện.
Giáng sinh không những chỉ có Pháp sinh và Pháp giáo tham dự mà còn có sự góp mặt của những thành viên Hoàng Gia là ba mẹ tôi. Bác trai và bác gái không đến bởi vì họ tham dự tiệc giáng sinh của trường Shamans II – nơi anh họ và chị họ tôi học tập. Tôi không dám chạm mặt ba mẹ tôi mà tự chọn ình một góc khuất nhâm nhi ly nước chanh đứng quan sát mọi việc. Bên cạnh tôi là cô bạn thân đang vô cùng hồi hộp trong bộ váy ren màu trắng dài đến đầu gối.
Mình hồi hộp quá, Emi – chan! – Akêmi khó khăn mở miệng, hai tay nắm chặt vạt váy tôi đang mặc.
Còn nhiều thời gian nữa cơ mà, lo gì! – Tôi dúi cho cô bạn một miếng bánh kem ba tầng để cô ấy có cái cầm và thôi làm phiền vạt váy của tôi. Bà nó, tôi ghét cái câu nói này của Akêmi, nó cứ như một lời khiêu khích việc tôi không thể tham gia cuộc thi vậy. Tôi đồng ý là một khi tham gia bất cứ cuộc thi nào thì cũng đều sẽ cảm thấy hối hộp nhưng có nhất thiết phải ột người đứng ngoài rìa như tôi đây cảm thấy bức xúc như vậy không? Rõ thật là!
Nhưng…mình…- Akêmi xoay xoay đĩa bánh trong tay, khuôn mặt xụ lại.
Tôi chẳng buồn cổ động hay an ủi Akêmi, đáng lí ra tôi không nên xuất hiện ở bữa tiệc này, thật phiền phức.
Mọi người đều hướng về phía sân khấu, trực chờ vỗ tay khi ba mẹ tôi xuất hiện. Từ phía trên tầng 2, ba và mẹ tôi khoác tay nhau bước từng bước xuống cầu thang bằng cẩm thạch sáng loáng. Tiếng vỗ tay đón chào rầm rộ nổi lên. Trong bộ âu phục đen, ba tôi càng thêm phần uy quyền và kiêu hãnh. Mẹ tôi trong bộ váy xanh da trời chấm gót cũng trở nên bội phần kiều diễm, dường như không bị tuổi tác làm ảnh hưởng. Tôi cảm thấy rất đỗi tự hào.
Hai người họ đứng trên sân khấu, cầm míc nói ngắn gọn:
Mẹ tôi tiếp lời:
Tất cả mọi người phía dưới đều cảm thấy hưng phấn, đồng loạt vỗ tay. Bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
Cả nghìn người đều trầm trồ xuýt xoa rồi bu nhanh vào bàn tiệc và nhanh chóng tìm bạn nhảy. Tiếng nhạc vang lên đều đều làm không khí càng ấm áp và vui vẻ. Ba mẹ tôi cũng nhanh chóng hoà vào dòng người, tiếp chuyện với Hiệu trưởng và vài vị Pháp giáo. Khắp mọi nơi đều vang lên câu chúc: Merry Christmas quen thuộc.
Cảm thấy nhàm chán, tôi nắm tay Akêmi đến chào ba mẹ. Đằng nào cũng phải gặp, thôi thì cũng nên kiếm lí do hay ho để gặp họ.
Ba mẹ tôi xoay người, trong mắt ánh lên tia sửng sốt.
Lần này mẹ tôi có vẻ thất thố kêi lên:
Tôi và Akêmi kinh ngạc nhìn bức ảnh. Cô gái trong ảnh chụp cùng mẹ tôi và Akêmi chẳng phải là một sao? Nếu có khác cũng chỉ là cô gái ấy đang trong bộ đồ hoá trang thành một người thú mà thôi. Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Akêmi vẫn chưa hoàn hồn khi nhìn thấy bức ảnh, nghe thấy câu hỏi liền lúng túng trả lời:
Thần nữ là trẻ mồ côi ạ!
Lạy trời, cứ như là từ một khuôn đúc ra vậy! – Mẹ tôi cảm thán, sau đó không ngần ngại siết lấy bàn tay Akêmi, giọng run run: Cháu cũng là bạn thân với Emi sao?
Vâng, là bạn rất thân ạ! – Akêmi khẳng định.
Cháu cũng tham gia Miko – mai chứ? Cố gắng dành chức Quán quân nhé!
Thần nữ sẽ cố gắng!
Gì chứ? Tôi mới là Công nương, con gái họ cơ mà. Tại sao lần này tôi lại bị đẩy ra rìa chứ? Tại sao khi mẹ dạy tôi múa chẳng bao giờ mẹ cổ vũ tôi lấy một lần? Hay là bà biết chắc tôi có giỏi đến mấy cũng không bao giờ được tham gia?
Tôi hận! Vì cớ gì chỉ mới lần đầu gặp mặt, Akêmi lại dành được nhiều thiện cảm với ba mẹ tôi như vậy trong khi họ luôn có khoảng cách với tôi. Chỉ vì cô ấy có khuôn mặt và cái tên giống hệt cô gái nhiều năm về trước à? Thật nực cười!
Tôi thừa nhận là Akêmi múa đẹp nhưng tôi dám chắc nếu tôi được thi cùng thì cũng sẽ là người tám lạng kẻ nửa cân. Nếu cô ấy dành ngôi Quán quân thì chẳng phải là bất công với tôi và làm tôi xấu mặt hay sao?
Tôi không thể để chuyện này xảy ra. Ít nhất Akêmi sẽ không dành được ngồi Quán quân hoặc chắc chắn hơn là sẽ không thể tham gia cuộc thi này. Được rồi, không phải Akêmi nói cô ấy là bạn thân của tôi hay sao? Nếu đã là bạn thân thì phải đồng cam cộng khổ cũng tôi rồi. Xin lỗi nhé bạn thân, người khác có thể ngồi ngôi vị Quán quân nhưng bạn thì không thể nào!