Minh dừng xe lại đột ngột làm Thảo cũng thắng gắp.
Xe anh sao vậy ?
Không saọ
Vậy dừng xe lại làm gì ?
Để nói cho bé rõ là anh không thể không bận tâm vì bé. Anh cảm thấy mến bé và muốn làm bạn với bé.
Thảo cười ngất :
Anh không sợ à ?
Có lẽ đã đến lúc anh phải chấp nhận nó rồị
Ý anh là...
Thảo, mong Thảo chấp nhận làm bạn anh.
Thảo ngơ ngác
Trước nay Thảo vẫn làm bạn với anh kia mà. Có gì thay đổi ?
Thảo không hiểu hay là không muốn hiểu. Anh muốn Thảo làm bạn gái của anh.
Mặt Thảo đỏ bừng :
Anh không sợ rước lấy phiền hả ?
Anh chỉ sợ thiếu tiếng cải cọ của bé, anh sẽ buồn.
Thảo bắt đầu bối rối. Không có gì thì oang oang cái miệng, chứ lúc người ta ngỏ ý lại chẳng biết nói gì.
Minh phì cười :
Anh có bảo bé bỏ học đâu. Anh chỉ muốn ngoài giờ học bé có người tâm sự.
Thảo tâm sự với nho? Hạnh cũng đựơc vậỵ
Minh lắc đầu :
Bé có tính thì anh không ép, chỉ mong mỗi chiều thứ bảy, Bé dành cho anh ít thời gian để đi dạo như thế nàỵ
Được, nhưng nói trước anh sẽ phải khổ vì Thảo đó.
Minh phì cuơi*`, nét hồn nhiên, vô tư trong sáng của tuổi học trò, anh chỉ cầu mong cho Thảo giữ mãi được tuổi ngọc nàỵ
Thảo ngồi vẻ ủ rủ, Hạnh thây vậy bèn hỏi thăm :
Làm gì như gà nuốt dây thun vậy ?
Ta không thuộc bài, một lát chắc phảy quay camera quá.
Lý do ?
Tại anh hàng xóm của mi đó.
Hạnh trợn mắt :
Anh Minh ?
Ừm !
Anh ấy làm gì mầy ?
Rủ ta đi tới khuya dù không phải là thứ bảỵ
Mi đi chơi với anh Minh ?
Anh ấy rủ mà.
Vui không ?
Dĩ nhiên là vui rồị
Nếu vui thì ăn trứng ngỗng sãng khoáị
Thảo nhăn nhó :
Hạnh à, mi bỏ bạn sao ?
Đáng đời i, bỏ tật đi chơi quên học bàị
Ta hỏi thệt nha, mi giận ta hay mi đang ghen đó ?
Hạnh trợn mắt :
Ghen ? Hổng quỡn đâu. Tại sao ta phải ghen chứ ?
Vì mi cũng thích anh Minh.